Chương 49: Chờ anh về nhà sớm.

Editor: Vàng Anh

Lâm Phùng nói được, Trình Lộc cũng không ngăn cản anh.

Hai người cùng nhau đi vào phòng bếp, Lâm Phùng giúp Trình Lộc rửa rau, cô đúng bên cạnh thái thức ăn, nhận ra được ánh mắt Lâm Phùng cứ nhìn sang đây.

Cô quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp được ánh mắt của Lâm Phùng.

Lâm Phùng không chột dạ chút nào, còn khẽ nở một nụ cười với cô nữa.

Trình Lộc cầm dao lên thái, cắn răng uy hϊếp: "Rửa rau thì rửa rau đi, anh nhìn em làm gì?"

"Không có gì." Anh quay đầu lại, rửa nấm hương trong tay.

Sau khi làm nhiệm vụ xong xuôi, Trình Lộc kêu Lâm Phùng ra ngoài đợi, tránh cho hồi nữa bị ám mùi khói dầu.

Lâm Phùng không từ chối, khập khễnh đi ra ngoài.

Mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp, ánh mắt Lâm Phùng nhìn chằm chằm của phòng bếp không nhúc nhích, Hứa Tú chứng kiến tất cả, không ngờ Lâm Phùng cũng có lúc như vậy.

Vừa nãy lúc đấu với mẹ cô, oai phong lẫm liệt, núi Thái Sơn có sụp đổ mặt cũng không đổi sắc, mà bây giờ Trình Lộc mới ở trong bếp một lúc đã lộ ra biểu cảm này rồi.

Đến trưa, Trình Lộc làm xong một bữa cơm phong phú đem ra ngoài.

Hứa Tú rất thích thức ăn Trình Lộc làm, cô nàng ngồi xuống, vừa ăn một miếng đã bắt đầu khen ngợi: "Quào, chị Tiểu Lộc, à không, không phải, mợ, mợ nấu ăn rất ngon, nếu mợ ở đây luôn thì tốt rồi."

Lâm Phùng mới vừa ngồi xuống đã nghe được câu này, lạnh mắt nhìn Hứa Tú, nói: "Không được."

Hứa Tú lầm bầm, buồn bực chọt chọt chén cơm trắng.

Trình Lộc ngồi kế bên Lâm Phùng.

Đến chiều, Trình Lộc phải về nhà thu dọn đồ đạc, hai ngày nữa cô phải đi tập huấn.

Cho dù Lâm Phùng rất luyến tiếc nhưng Trình Lộc vẫn phải đi, anh ngồi xe lăn trước mặt Trình Lộc dặn dò: "Em đến đó nhớ gọi cho anh."

Câu này Trình Lộc đã nghe anh nói đi nói lại từ trong nhà ra tận ven đường, không biết Lâm Phùng đã nói bao nhiêu lần, cô bất đắc dĩ thở dài: "Haiz, em biết rồi, anh cứ nói mãi, sao lúc trước em thấy anh không như vậy, còn dài dòng hơn cả viện trưởng."

Vừa dứt lời, Trình Lộc lập tức nhận một một ánh mắt hờn tủi.

Lâm Phùng thật oan ức, vừa mới được yêu đương chưa được 6 tiếng, Trình Lộc đã bắt đầu chê anh càm ràm, chê anh lớn tuổi.

Trình Lộc gọi một chiếc taxi, cô hạ cửa kính xuống vẫy vẫy tay với Lâm Phùng đang đứng ven đường, cong mắt cười: "Giáo sư Lâm, anh đi về trước đi, tối em liên lạc với anh."

"Được."

Taxi đã đi rất xa, Trình Lộc quay đầu lại nhìn thấy Lâm Phùng vẫn còn ở đằng đó, cả tư thế ngồi cũng không thay đổi, cứ nhìn cô như vậy.

Trình Lộc mím môi cười, mở điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Phùng: [ Bên ngoài lạnh lắm, anh về đi, em đến nhà sẽ gọi cho anh ]

[ Em nhớ gọi đó ]

Sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên cô làm là gửi một tin nhắn cho Lâm Phùng, sau đó lại gửi tin nhắn cho Lý Thừa Nguyệt, nói chuyện của cô với Lâm Phùng.

Lý Thừa Nguyệt nhanh chóng trả lời tin nhắn: [ Chà chà, tối hôm qua không biết ai nói phải cân nhắc ba tháng, chớp mắt một cái, còn chưa tới một ngày đã ở bên nhau rồi? Quào, Tiểu Lộc nhà ta, cậu ra tay nhanh quá nha ]

Lý Thừa Nguyệt chế nhạo không khỏi làm cho Trình Lộc mỉm cười, cô chà chà mặt mình, bây giờ thật muốn vác bao tải chạy mấy chục cây số để kiếm chế lại tâm tình lúc này của cô.

Cô gửi tin nhắn cho Lý Thừa Nguyệt: [ Ra đây ăn đập! ]

Lý Thừa Nguyệt: [ Chuồn lẹ ]



Ngày hôm sau, sau khi Lâm Phùng và Trình Lộc xác nhận quan hệ, Lâm Phùng không chịu nỗi, khập khễnh mò đến nhà tìm Trình Lộc, Trình Lộc vẫn còn mặc quần áo ngủ, đầu tóc rối bời mở cửa ra, cô kéo cửa sổ ra nhìn, bên ngoài vẫn còn mờ mờ tối, sương mù phủ kín.

Cô lim dim buồn ngủ vuốt tóc, tránh đường ra cho Lâm Phùng vào.

Cô ngáp một cái, lười biếng hỏi: "Trời còn chưa sáng nữa, anh tới làm gì?" Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mới 5 giờ 20 phút.

Lâm Phùng nghiêm chỉnh ngồi xuống, Trình Lộc không khỏi bật cười: "Ngài đây thức dậy thật sớm, không phải hôm nay có giờ học sao? Sao lại tới đây?"

Lâm Phùng khéo léo trả lời Trình Lộc: "Tối hôm qua anh rất vui, một đêm không ngủ."

Trình Lộc nghe nói như vậy, cơn buồn ngủ cũng đã vơi đi một nửa, cô ngồi xuống kế Lâm Phùng, rót một ly nước trà cho anh, nước trà hơi nóng, áp vào tay âm ấm, làm cho cả người cũng ấm lên không ít.

Nếu Trình Lộc dậy rồi thì cô không ngủ nữa, hôn nay thức dậy sớm thì làm bữa sáng ở nhà luôn, hâm bánh bao nóng với sữa bò, ăn cùng với Lâm Phùng.

Hai người cùng ngồi trước bàn, anh ung dung thong thả ăn, bình thường Trình Lộc ăn rất nhanh, bây giờ bỗng nhiên chậm lại, cô có hơi không quen.

Lâm Phùng vừa ăn, vừa nói với Trình Lộc: "Ngày mai em phải đi rồi, anh dọn đồ giúp em."

Trình Lộc hớp một miếng sữa bò, "Đừng, không cần, em không có mang gì hết, quần áo huấn luyện do bên kia phát, sau khi vào thì điện thoại cũng phải nộp, không cần mang gì."

Tay cầm bánh bao của Lâm Phùng ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn Trình Lộc, không lên tiếng.

Trình Lộc cũng dừng lại, chớp mắt, "Sao vậy?"

"Em không có điện thoại..." Giọng nói Lâm Phùng nhỏ dần, trên mặt hơi ửng đỏ, anh thấp giọng nói: "Không có điện thoại thì sao liên lạc với anh được?"

"Em cũng đâu biết làm sao đâu, không liên lạc cũng tốt mà." Trình Lộc cười sờ mặt Lâm Phùng, Lâm Phùng né nhưng vẫn bị sờ một cái.

Nhiệt độ ngón tay cô ấm, hơi ấm đó từ trên da nhảy tót vào lòng, làm cho lòng người ngứa ngáy.

Lâm Phùng buông bánh bao xuống, "Không được, em như vậy anh sẽ không yên tâm."

"Không yên tâm cái gì?"

Vừa nghĩ Trình Lộc ở xa không liên lạc được, trong đầu Lâm Phùng nghĩ ra rất nhiều thứ, tỷ như Trình Lộc bị giam ở trại huấn luyện, bị ngược đãi, tỷ như Trình Lộc nói là đi trại huấn luyện như thật ra là thoát khỏi anh để cao chạy xa bay...

Ty tỷ thứ xẹt qua đầu.

Lâm Phùng giật giật môi: "Anh không yên tâm em đi huấn luyện phải chịu oan ức, không có chỗ khóc."

Trình Lộc cười, xoa xoa tay, lại bưng mặt Lâm Phùng lên, híp mắt, "Nói xem, ai có thể ăn hϊếp em? Em không ức hϊếp người khác là may rồi."

Nói cũng phải.

Một người đàn ông trưởng thành cũng không đánh lại Trình Lộc, chắc không có người nào dám tùy tiện ức hϊếp Trinh Lộc.

Lâm Phùng nhìn thẳng vào mắt Trình Lộc, không nói gì.

Trình Lộc giải thích: "Yên tâm đi, vừa nãy em gạt anh thôi, trong đội có điện thoại công cộng, mỗi ngày có hai mươi phút gọi điện thoại, em bảo đảm ngày nào cũng gọi cho anh, có được không?"

"Thật?"

"Bảo đảm, thật."

Lúc này Lâm Phùng mới yên tâm.

Sau khi ăn sáng xong, Trình Lộc đi thu dọn đồ đạc, lần đầu tiên Lâm Phùng anh giúp bạn gái chuẩn bị hành lý, anh cũng không biết nên giúp gì nên đành giúp Trình Lộc lấy quần áo trong tủ ra.

Anh kéo một hộc của tủ quần áo ra, vừa mở ra, bên trong toàn là đồ lót.

Màu hồng, màu trắng, màu xanh nhạt...

Lâm Phùng sững sốt, nhìn chằm chằm tủ đồ lót không nhúc nhích.



Đồ lót được xếp gọn gàng chồng lên nhau, Lâm Phùng vô thức nhớ lại kích thước của Trình Lộc, anh càng nghĩ càng thấy mình cầm thú, "Đùng" một tiếng, anh đóng tủ lại.

Anh lại mở hộc bên cạnh, vừa mở ra bên trong là qυầи ɭóŧ.

Lại đóng cửa một cái "Đùng", mặt Lâm Phùng đỏ lòm.

Trình Lộc đang sửa sang đồ đạc, lại nghe được tiếng đùng đùng trong phòng, còn tưởng Lâm Phùng đi đứng còn bất tiện nên bị té, vừa bước vào cửa đã thấy Lâm Phùng ngồi trên mép giường, khuôn mặt đỏ ửng tỏ vẻ không muốn nói chuyện.

Nhìn quần áo Lâm Phùng thu dọn xong, vừa lúc thấy hộc tủ đựng đồ lót kia, cô đã đoán được, cười một tiếng, liếc nhìn thời gian, cô nhắc nhở Lâm Phùng: "Giáo sư Lâm, em nhắc nhỏ anh, bây giờ là 8 giờ 20, anh không đi lên lớp là bị trễ đó."

Bây giờ Lâm Phùng xấu hổ không chịu nổi, anh đưa đống quần áo cho Trình Lộc, trong đầu vẫn còn lướt qua kích thước của Trình Lộc, bây giờ anh không dám nhìn Trình Lộc, chỉ dám nhắm mắt gật đầu.

Anh cầm điện thoại ra nhìn, đã 8 giờ 25 phút.

Đúng là nên chuẩn bị đi học.

Anh đứng lên, cúi đầu đi ra phòng khách, đi tới cạnh cửa không khỏi quay đầu lại, xấu hổ vặn vẹo ngón tay.

Trình Lộc mở miệng hỏi: "Sao vậy? Còn muốn nói gì hả?"

Lâm Phùng sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu, rồi nói: "Trình Lộc, sáng mai anh đưa em ra sân bay."

"Không được, ngày mai phải đi sớm, em không phiền anh, La Thứ tới đón em được rồi."

La Thứ, chính là đồng nghiệp rất tốt với Trình Lộc.

Lâm Phùng nhanh chóng lật lại quyển nhật ký trong đầu mình, La Thứ cũng được liệt kê trong số những cái tên trong nhật ký.

Lâm Phùng không vui tựa vào cạnh cửa, trông như là nếu Trình Lộc không đồng ý thì anh sẽ không đi.

"Trình Lộc, chúng ta vừa mới yêu nhau thì anh đã không được gặp em ba tháng rồi."

"Đúng vậy." Trình Lộc không tim không phổi trả lời.

Biểu hiện của cô trông như không co việc gì, nhưng thật ra trong lòng vừa nghĩ đến chuyện không được gặp Lâm Phùng trong ba tháng tới, cả người cô như bị nghẹn lại vậy.

Lâm Phùng tiếp tục nói: "Chúng... chúng ta..." Anh nói chuyện hơi nóng nảy, một câu nói cả hồi lâu cũng không hiểu muốn nói gì, có mấy lời cứ vòng đi vòng lại trong miệng không nói ra hết, nhưng trên mặt thì càng ngày càng nóng.

Thấy Lâm Phùng như vậy, Trình Lộc cũng biết Lâm Phùng sắp nói một cái gì đó động trời.

Cô lại có chút mong chờ, cô chớp mắt mong đợi nhìn Lâm Phùng.

Lâm Phùng cắn răng, lấy hết dũng cảm, hất cằm nói: "Tối nay anh muốn ở cùng với em! Hứa Tú nói, nói yêu đương mà không ở bên nhau, là lòng không yêu nhau."

Anh liếc nhing Trình Lộc, hình như trông cô không mấy tức giận, mới nói tiếp: "Anh đây là tìm một tình yêu chân chính, không có suy nghĩ gì cầm thú hết."

Lâm Phùng nói nghe có vẻ quang minh chính đại, Trình Lộc cũng tin Lâm Phùng là chính nhân quân tử, dù là được nằm cùng một giường, chỉ cần cô không đồng ý, anh sẽ không là chuyện gì khác thường.

Huống chi Trình Lộc với Lâm Phùng còn gì kiêng kị nữa chứ, lúc trước chưa ở bên nhau, cũng đã ở chung một căn phòng rồi, bây giờ ở bên nhau lại càng danh chính ngôn thuận ở cùng một phòng thôi.

Chỉ là vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Phùng lúc này trông rất dễ thương, giống như là một học giả đang thảo luận một vấn đề nghiên cứu với một học giả khác, không phải chuyện ngủ chung mà là chuyện bí mật tham khảo vũ trụ, ngôi sao.

"8 giờ 32, giáo sư Lâm." Cô cười cong mắt nhắc nhở thời gian cho Lâm Phùng, Lâm Phùng còn tưởng rằng ý của Trình Lộc là từ chối, anh im lìm nhìn sang chỗ khác, quay đầu đi xuống lầu.

Vừa mới bước đi được hai bước, anh chợt nghe Trình Lộc nói sau lưng một câu: "Giáo sư Lâm, tối về nhà sớm, em làm cơm xong chờ anh."

Bước chân Lâm Phùng dừng lại, quay đầu lại nhìn cô.

Cô còn mặc bộ áo ngủ rộng thùng thình, buộc tóc lòa xòa phía sau, đứng cạnh cửa, mỉm cười vẫy tay với anh.

Cô nói, chờ anh về nhà sớm.