Chương 30: Nếu muốn rời đi, hãy gϊếŧ anh đi

“Ừ, tần số 55 đường Nam Tân, CCTV ở đó..”

“Ây da, cũng không muốn tham gia vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình đâu, một người bạn..” load p [L.A] Rượu

Cân

Cúp điện thoại, Thiện Thiện lại gọi một cuộc điện thoại.

“Aidan, có thể giúp tôi một chút không, gần đây có kẻ muốn ám sát tôi, có thể điều tra được là ai không... Đúng đúng.. "

“Có thể phiền anh sắp xếp thêm một đội vệ sĩ nữa không... Không, không, thôi thôi, giờ chưa cần, cảm ơn...

“Tiffany, có thể làm giúp chứng minh thư được không."

“Ừ ừ, anh ấy là dân chạy nạn nhập cư trái phép, thân phận cần phải đổi lại từ đầu..”

“Bên này chúng tôi đã xử lý, chỉ là thông tin trước đó anh phải nhập lại từ đầu..”

“Được, cảm ơn.”

“Là tổng biên tập LX phải không, có một tin tức chúng tôi muốn mua đứt... ảnh hưởng không tốt đến tác phẩm của chúng tôi ... được, lát nữa tôi sẽ cử người đến nói chuyện cụ thể với ông sau.”

Một phát gọi bảy tám cuộc điện thoại, Thiện Thiện miệng lưỡi khô khốc, cầm chai nước trái cây uống sạch một hơi, lại là mùi vị như nước lọc, nhưng vẫn nhíu mày uống hết. Ca Ô vẫn luôn ở bên cạnh cô cọ tới cọ lui, Thiện Thiện đẩy anh.

“Đi tắm rửa đi, dơ muốn chết.”

“Đừng có làm hỏng đồ bên trong đó... Giống như dặn dò một con Husky.

Nhân khoảng thời gian đó, Thiện Thiện mở máy tính lên, di động cũng ở chế độ đợi lệnh bất cứ lúc nào. Trong lòng cô lộn xộn, không biết phải đối mặt với anh như thế nào mới được..

Dòng nước từ đỉnh đầu đổ xuống, sương mù mờ mịt, Ca Ô chầm chậm rửa sạch vết máu trên tay, vùng da dưới vảy còn nguyên vẹn không tổn hại gì.

Ca Ô lại nhìn gương, hình người trong gương đã đạt tới tỷ lệ tối ưu mà con người có thể đạt được, anh duỗi ngón tay sờ vào cánh môi và khóe miệng của mình, có chất lỏng màu hồng nhạt chảy xuống, sau đó bị nước từ vòi hoa sen nước rửa trôi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Ca Ô không phải là một đứa trẻ ngoan, anh đã nói dối.

Vết máu trên tay vốn không phải là vì đẩy xe mà có, mà là lúc Thiện Thiện gặp nguy hiểm, anh đang chậm rãi ăn thịt uống máu, cảm nhận được Thiện Thiện gặp phải nguy hiểm, anh xé rách không gian đến đây, còn chưa kịp đem tiêu hủy sạch sẽ chứng cứ.

Thiện Thiện không những không nhìn ra, mà còn tưởng rằng Ca Ô vì cứu cô mà bị thương, cảm động đến mức hồ đồ.

Qua những lớp ván gỗ mỏng, anh nghe thấy Thiện Thiện đang giao tiếp với những người khác qua cái cục đen kia, nhẹ nhàng bật cười.

Anh vô cùng ghen tị.

Trên người còn dính đầy nước đã lăn lên giường, nước trong phòng tắm còn đang chảy ào ào.

Anh kéo Thiện Thiện đang ngồi trên ghế tới, ôm ở trên giường cọ tới cọ lui, Thiện Thiện hôm nay có sức chịu đựng cao với những cử động nhớp nháp của anh, nghĩ anh đã bị thương vì mình trong lòng cảm thấy rất khó chiu.

Cô sờ sờ đầu Ca Ô, tóc ướt đẫm, lại rất mượt mà.

Trên người Ca Ô không mặc tý quần áo nào, vóc dáng một mét chín, cơ ngực săn chắc nổi rõ, đường nhân ngư* gợi cảm mê người, bỏ qua cái đống giữa hai chân không nói đên, hai chân dài cũng thon dài và khỏe khoắn, mọi thứ cô đều thích.

*Đường nhân ngư là phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.

Đầu Ca Ô cọ tới cọ lui vào ngực cô, Thiện Thiện an ủi vỗ vỗ anh.

“Thiện Thiện, Thiện Thiện...”

“Sao vậy?”

“Thiện Thiện..

“Ừ ừ, em đây.”

Mặt Ca Ô cọ nhẹ vào cô, ôm Thiện Thiện vào trong ngực.

“Nếu lần sau em muốn rời đi, có thể nói cho anh biết được không?”

Ca Ô nắm lấy tay Thiện Thiện, đè ở ngực mình, đưa tay cô tiếp tục hướng vào trong, với vào trong cơ thể mình, cho đến khi sờ được một cái hạch nho nhỏ, đó là tinh hoa của sinh mệnh anh.

Vì để nhân cách hoá, anh cũng dứt khoát đặt tinh hạch của mình lên ngực.

“Nếu như lần sau em muốn rời đi, xin hãy gϊếŧ chết anh.”

“Bóp nát nó anh lập tức sẽ chết.”

“Lúc đi cũng đừng nói với anh." Hãy để anh rời đi trong ảo mộng.

Thiện Thiện lúc mới bắt đầu nghe không hiểu anh nói, ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Anh lại phát điên gì rồi?!

“Ai, ai muốn gϊếŧ chết anh!?”

“Rõ ràng là anh làm chuyện xấu mà anh phá phòng của em, còn gϊếŧ Ban Ban, anh, anh, anh...”

Thiện Thiện tức giận đến mức nói không lên lời, ai muốn mạng của anh chứ? Cái tên này làm tới mức giống như cô tội ác tày trời vậy.

Thiện Thiện đỏ vành mắt.

“Đúng, là anh làm chuyện xấu, cho nên Thiện Thiện nếu không cần anh nữa thì xin hãy gϊếŧ chết anh đi.”

Anh sẽ không phản kháng, bởi vì cho dù là em rời xa anh hay là oán hận anh, đều đáng sợ hơn chết rất nhiều.

“Anh, anh, anh...."

Thiện Thiện rút tay ra, giơ lên, muốn tát vào mặt anh, nhưng đôi mắt rưng rưng của Ca Ô nhìn mình, vừa trong sáng vừa vô tội, với lòng thành kính khi hành hương.

"Em, em, em...”

Cô vừa tức vừa chua xót.

Cuối cùng cũng vẫn duỗi tay ôm lấy anh, hai người ôm lấy nhau.

“Em sẽ không gϊếŧ anh."

“Em yêu anh.”

Thiện Thiện rốt cuộc cũng thừa nhận điều này, cô đã thích con quái vật này, có lẽ cô yêu không sâu đậm bằng anh, nhưng dù sao cũng là thích, bởi vì trên thế giới này không ai có thể yêu cô giống như anh, không giữ lại chút gì cho mình như vậy.

“Vậy sau này anh có thể đừng gϊếŧ người được không?”

Thiện Thiện nâng mặt anh lên nghiêm túc nói, “Động vật nhỏ cũng không thể tùy tiện gϊếŧ”

Ca Ô gật đầu, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh, vẻ đẹp trai mê người.

“Vậy chúng ta đã thỏa thuận rồi nha.”

“Em đi cạnh anh, anh không được làm tổn thương những người khác." Thiện Thiện lại nhấn mạnh một lần nữa.

“Ừ” Liều mạng gật đầu.

Thiện Thiện nghĩ, cô có lẽ đã giải cứu thế giới, giữ lại một kẻ gϊếŧ người mạnh như vậy bên cạnh, hy sinh bản thân mình cứu tất cả mọi người trong thiên hạ.

Nhưng có thể có cách nào khác đâu, dường như cô cũng chẳng thể vứt bỏ anh.

P/s: Ca Ô: Chân thành xin lỗi, lần sau vẫn dám.