Tần Dương nhìn hai người, ý cười thâm trầm.
Trần Mặc nghe thấy lời nói của Lý Bội Dao, cúi đầu nhìn Nguyễn Manh, con ngươi đen láy mang theo sự nghi hoặc và vui sướиɠ.
Nguyễn Manh lúc này mới nhớ ra lần trước mình dùng Trần Mặc làm lá chắn, hơn nữa chuyện này cô còn chưa nói với Trần Mặc, cô không nghĩ tới sẽ có ngày bốn người bọn họ gặp mặt nhau.
Nguyễn Manh không trực tiếp trả lời, “À…. hôm nay công ty anh ấy vừa lúc tổ chức một buổi huấn luyện mở rộng, tôi hướng dẫn bọn họ một chút.” Nói xong, Nguyễn Manh giới thiệu hai người với nhau, “Đây là Trần Mặc, còn đây là Lý Bội Dao, vợ của Tần Dương.”
Trần Mặc lịch sự gật đầu. Anh cũng không biết lúc cao trung Tần Dương làm chuyện gì, vốn dĩ anh cũng không thích Tần Dương, đối với cậu ta vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng xa cách giống như người xa lạ.
Lý Bội Dao nhìn Trần Mặc, “Bạn trai cô thật đẹp trai, nếu mọi người đều là bạn học cũ, buổi tối dùng cơm cùng nhau được không?”
“Không được, tối hôm nay tôi cần chuẩn bị một chút đồ dùng, ngày mai bắt đầu lên núi cắm trại.”
“Như vậy sao, lần nào thời gian cũng không hợp, thật đáng tiếc, vậy để lần sau đi.” Cô ta ngẩng đầu nhìn Tần Dương, “Anh thấy được không?”
Tần Dương cười nhạt, lộ ra hàm răng đều đặn trắng tinh, tươi cười như gió xuân, “Đều nghe em.”
Lý Bội Dao làm nũng mỉm cười ngọt ngào, làm một bộ dáng người phụ nữ hạnh phúc.
Lúc này Tống Diệp từ xa đi tới, Lý Bội Dao kéo tay Tần Dương rời đi, đi được một đoạn khá xa, Lý Bội Dao giả vờ làm nũng với Tần Dương, “Nguyễn Manh lớn lên đã xinh đẹp, bạn trai của cô ấy cũng tuấn tú, hai người bọn họ rất xứng đôi, chỉ là người bạn trai này nhìn qua hơi lạnh nhạt.”
Tần Dương liếc mắt nhìn, khoé miệng lộ ra nụ cười không rõ, “Cậu ta từ lúc học cao trung đã như vậy…… rất lạnh lùng.”
Tống Diệp và nhân viên trong công ty vẫn luôn ở trong câu lạc bộ hết một buổi sáng, bởi vì giữ thể lực cho ngày mai nên buổi chiều bọn họ nghỉ ngơi, rất nhanh mọi người đã rời đi, chỉ còn một người là Trần Mặc, Nguyễn Manh vì tránh lời mời tham gia bữa tiệc của hai người Lý Bội Dao mà chuẩn bị rời khỏi câu lạc bộ.
Trần Mặc vẫn luôn theo sau cô, cẩn thận hỏi, “Quần áo ngày mai, em có thể xem giúp anh loại nào thì phù hợp không?”
Ngày mai lên núi lều trại là do câu lạc bộ cung cấp, những mỗi người vẫn phải chuẩn bị quần áo và đồ dùng cá nhân. Nguyễn Manh không có ý về nhà, dù sao ngày mai cũng phải xuất phát từ sớm, mà từ nhà đến đây lại hơi xa, không thuận tiện cho lắm.
Cô gật đầu, hai người cùng nhau đi đến chung cư.
Trên đường đi, Nguyễn Manh có chút không được tự nhiên, vừa rồi Lý Bội Dao đột ngột xuất hiện, ở trước mặt Trần Mặc chọc thủng cái cớ cô bịa đặt ra.
Cả đoạn đường cô nói gần nói xa, liên tục tìm kiếm đề tài, ví dụ như ‘ thời tiết hôm nay không tồi nhỉ, chắc chắn ngày mai sẽ nắng.’ hoặc là ‘bà lão bên kia bày quán đã lâu rồi, làm ăn cũng được ha.’
Trần Mặc nghiêm túc trả lời cô, “Anh đã xem dự báo thời tiết, ngày mai 36 độ, gió nhẹ, nhiều mây, thích hợp để leo núi.”
“Còn bà lão kia bán cháo quẩy và bánh giò rán, chung quanh tổng cộng có 3 toà văn phòng, sẽ có khoảng 3000 người đi qua con đường này, theo giả thiết thì khoảng 10% người đi làm và tan tầm sẽ mua bữa sáng và bữa tối ở đây, như vậy bình quân mỗi ngày có thể bán ra 180 phần, lợi nhuận trung bình dựa theo….”
Nguyễn Manh ngay lập tức cứng họng, nhất thời không nghĩ ra được đề tài khác nữa.
Nói xong một hơi, Trần Mặc vẫn không nhịn được mà hỏi, “Vừa rồi tại sao Lý Bội Dao lại nói anh là bạn trai của em?”
Ánh mắt Trần Mặc thuần khiết mà nghiêm túc, Nguyễn Manh tránh né ánh mắt của anh, ấp úng nói, “Lúc trước cô ta tới câu lạc bộ, có mang theo Tần Dương, hình như là để ý chuyện lúc trước bọn tớ có quan hệ bạn học, cho nên tớ lấy cớ là đã có bạn trai để tránh phiền phức.”
“Cho nên em đã nói như vậy để tránh phiền phức phải không?.”
“À……” Nguyễn Manh kiên nhẫn giải thích, “Đôi khi nói dối thiện ý cũng tốt mà.”
“Ví dụ như nói anh là bạn trai của em?”
“Đúng vậy.”
“Lúc ấy là em hành động theo bản năng?”
Nguyễn Manh nghĩ nghĩ, gật đầu, “Đúng vậy.”
Trần Mặc vui vẻ, trên mặt lộ ra ý cười, má lúm đồng tiền có thể thấy rõ ràng, anh hạ kết luận, “Cho nên, anh là người xếp vị trí đầu tiên trong ý nghĩ bạn trai của em, lại còn em là theo bản năng mới hành động như vậy, hình như em còn chưa phát hiện ra điểm này.”
“Ách….” Nguyễn Manh không biết tại sao anh lại có thể đưa ra cái kết luận này, hình như cũng rất có đạo lý.
Trần Mặc có được đáp án mình mong muốn, không còn rối rắm về vấn đề này nữa, giọng anh dịu dàng nói, “Bữa trưa chúng ta có thể ăn món thịt kho tàu em thích nhất, buổi chiều anh không đi làm.”
Nguyễn Manh cũng không nói lại chuyện này nữa, nhìn Trần Mặc cười vui vẻ đơn thuần, khoé miệng của cô không tự chủ mà cũng cong lên, “Được, vậy ăn món này đi.”
Ăn xong bữa trưa, Trần Mặc nghiêm túc chuẩn bị đồ dùng ngày mai lên núi cắm trại. Anh chuẩn bị một bộ đồ thoáng khí, balo leo núi, đèn pin, một con dao nhỏ và ấm đun nước. Nguyễn Manh nhìn anh chuẩn bị mấy thứ này rất chuyên nghiệp, không cần cô phải giúp đỡ.
Buổi tối hai người đi ngủ từ sớm, sáng sớm hôm sau 7 giờ đã tập trung ở cửa câu lạc bộ, câu lạc bộ ngoài Nguyễn Manh ra còn có một nam huấn luyện viên khác, phụ trách vận chuyển thiết bị bảo hộ, lều trại mang theo 4 cái, tất cả đều để cho nhân viên nam mang.
Nguyễn Manh chọn một ngọn núi không cao không thấp, độ khó thích hợp để nhân viên trong công ty mở rộng hoạt động.
Nguyễn Manh đi đầu tiên, nam huấn luyện viên đi cuối cùng, đảm bảo cho mọi người không bị tụt lại phía sau, mọi người bình thường đều ngồi trong văn phòng làm việc, thể lực không quá tốt, đi được một đoạn lại nghỉ một lần, leo được tới đỉnh núi đã mất một buổi sáng.
Nguyễn Manh và nam huấn luyện viên mang đồ dùng ra, hai người nhanh chóng bật bếp lửa nấu một ít mì, mọi người đã sớm tiêu hao hết thể lực, nháy mắt đồ ăn đã sạch sẽ.
Trần Mặc không cùng mọi người ăn, tự nấu mì một mình.
Cơm nước xong, mọi người nghỉ ngơi một lúc sau đó bắt đầu dựng lều trại. Nguyễn Manh và nam huấn luyện viên chỉ hướng dẫn mà không tự làm, đây là một trong những kĩ năng cần phải biết trong chuyến đi lần này.
Nguyễn Manh mang theo cái lều khá lớn, bên trong có thể chứa được năm, sáu người. Trần Mặc không thích tiếp xúc với người khác, tất nhiên sẽ không thể chịu được khi ở chung với người ta, cho nên anh đã tự chuẩn bị một cái lều. Anh không chút hoang mang lấy ra một cái lều đôi và bản hướng dẫn, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.
Tống Diệp nhìn cái lều đôi của Trần Mặc, lập tức thò lại gần, “Còn tự mang theo đồ nha, vậy thì tối nay chúng ta….”
Trần Mặc trực tiếp mở miệng cự tuyệt, “Tôi không thích ngủ cùng người khác.”
Tống Diệp hậm hực bỏ đi, dám nói chuyện với ông chủ như vậy cũng chỉ có Trần Mặc, ai bảo anh là chuyên gia kỹ thuật nòng cốt của công ty làm gì.
Những người khác theo hướng dẫn của Nguyễn Manh cũng đã bắt đầu làm, chỉ còn Trần Mặc đang hoang mang nhìn bản hướng dẫn.
Một lúc sau đã có người có dấu hiệu dựng lên một mớ hỗn độn, phải làm lại từ đầu. Lúc này Trần Mặc mới bắt đầu bắt tay vào làm, hơn mười phút đã có một cái lều trại hoàn chỉnh.
An Hạ nũng nịu đi tới nói, “Trần tổng dựng lều trại thật tốt, rất đẹp nha, anh có thể dạy em không, em làm thế nào cũng không dựng được.”
Trần Mặc chỉ vào tờ hướng dẫn, “Tự xem đi.”
Mặt An Hạ lập tức cứng đờ, may mắn có một nữ nhân viên đi tới nhờ cô ta qua giúp đỡ, lúc này cô ta mới rũ đầu rời đi.
Nguyễn Manh tuy rằng đang hướng dẫn người khác nhưng vẫn luôn chú ý đến Trần Mặc ở bên này, cô dặn dò nam nhân viên đeo kính đen vài việc cần chú ý, sau đó đi đến chỗ Trần Mặc.
Nguyễn Manh nhìn lều trại trước mặt anh, cười hì hì nói, “Trần Mặc làm rất tốt nha, nhanh như vậy đã dựng xong rồi, còn dựng đúng chuẩn nữa.”
Trần Mặc ngẩng đầu nhìn cô, chỉ chỉ vào cái lều đôi, “Em có thể ở cùng anh.”
Ngữ khí của anh thuần khiết tự nhiên, Nguyễn Manh cũng biết anh không có ý gì khác, chỉ là đơn giản muốn cùng cô dùng một cái lều, nhưng cô vẫn mất tự nhiên, theo bản năng ngó mắt nhìn chung quanh.
Trần Mặc đối với mọi người và mọi việc xung quanh không quá nhạy cảm, khẳng định là không rõ dưới tình huống nhiều người như vậy, hai người lại dùng chung một cái lều giống như đang thông báo cho mọi người biết bọn họ là một đôi tình nhân.
“Không cần đâu, tớ ở cùng mấy nữ nhân viên kia là được rồi.”
Trần Mặc hơi thất vọng, đây là anh đặc biệt chuẩn bị vì hai người mà chuẩn bị lều đôi.
Giữa trưa mọi người ở lại lều nghỉ ngơi, chờ đến khi mặt trời không còn nóng, mọi người ngồi vây quanh bóng cây chơi trò chơi, Nguyễn Manh tính cách hào phóng hoạt bát, dọc đường đi đã cùng mọi người làm quen.
Buổi chiều bắt đầu nướng BBQ và chơi trò chơi, Trần Mặc ban đầu không nghĩ sẽ tham gia, nhưng bởi vì có Nguyễn Manh nên anh đã quyết định yên lặng ngồi bên cạnh cô, mọi người cũng đã mạnh dạn, khơi màu nổi lên trêu đùa hai người.
“Lần này có bà chủ Nguyễn Manh dẫn đội quả nhiên là khác biệt, mọi người xem Trần tổng cũng cùng tham gia với chúng ta rồi này.”
“Đúng vậy, quả nhiên bạn gái so với đồng nghiệp thì có sức ảnh hưởng hơn.”
Nguyễn Manh vẫn lịch sự mỉm cười trả lời, “Mọi người đừng nói đùa, chúng tôi không phải người yêu.”
Những người khác ồn ào cười, Nguyễn Manh tuy rằng đang cười nhưng biểu cảm vẫn không tránh được xấu hổ.
Trần Mặc lúc này đột nhiên mở miệng, “Nguyễn Manh không phải bạn gái của tôi, chúng tôi hiện tại chỉ là bạn bè, mấy người không cần mang chuyện này ra đùa giỡn, cô ấy không thoải mái.”
Thích cô là chuyện của anh, anh không thích dùng cách này làm cho cô cảm thấy áp lực. Anh còn nhớ lúc cao trung có một nữ sinh tỏ tình với anh, bên ngoài mấy nam sinh khác ồn ào, lúc ấy Nguyễn Manh nói ép người ta nhận lấy tình cảm của mình là không đúng, cho nên anh không hy vọng Nguyễn Manh gặp phải chuyện tương tự.
Nguyễn Manh nghe thấy câu nói của anh, quay đầu lại nhìn. Anh vẫn an tĩnh ngồi chỗ đó, thần sắc bình tĩnh, giống như chỉ đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Khoé miệng Nguyễn Manh không nhịn được mà giương lên.
“Được được được, chúng tôi nghe Trần tổng nha~~”Mọi người lập tức im lặng, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ái muội.
Trong đó có một nam nhân viên nói nhỏ với người bên cạnh, “Khó có khi nghe được anh ấy nói một câu dài, không phải là vì bảo vệ bà chủ Nguyễn Manh à, quan hệ của hai người này khẳng định không bình thường.”
Nữ nhân viên bên cạnh cười đến ái muội, “Thanh mai trúc mã, có mấy người là quan hệ bạn bè thuần khiết chứ.”
An Hạ ngồi bên cạnh vừa rồi còn bởi vì câu nói của Trần Mặc mà vui vẻ thì bây giờ mặt lại tối sầm.
Mấy trò chơi đơn giản qua đi, có người đề nghị chơi nói thật lòng hay đại mạo hiểm, đa số mọi người đều ủng hộ.
Mọi người ngồi xếp thành một vòng tròn, dùng một cái vỏ chai bia quay tròn bắt đầu trò chơi.
Xoay vài vòng,có người lựa chọn nói thật lòng, có người lựa chọn đại mạo hiểm, xoay đến Nguyễn Manh, một nam nhân viên đẩy gọng kính có chút thẹn thùng hỏi Nguyễn Manh, “Nguyễn tổng có bạn trai hay chưa?”
Nguyễn Manh lắc đầu, thoải mái trả lời, “Không có.”
Nam nhân viên kia bị người bên cạnh kéo xuống, nhỏ giọng nói, “Anh không có mắt à, không thấy Trần tổng đối với người ta có ý tứ sao?”
Anh ta không vui trả lời, “Tôi chỉ hỏi một chút thì làm sao, dù sao vừa rồi bọn họ cũng nói chỉ là bạn bè.”
Chai bia xoay hai vòng nửa, cuối cùng cũng chỉ vào Trần Mặc.
Người xoay chai bia là nữ nhân viên chức vụ tương đối cao trong công ty, hơn 30 tuổi, cô ấy nhìn Trần Mặc bát quái hỏi, “Trần tổng, mối tình đầu của cậu là khi nào?”
Trần Mặc bình tĩnh trả lời, “Năm nhất.”
Nữ nhân viên tiếp tục hỏi, “Sơ trung hay cao trung?”
Trần Mặc: “Tiểu học.”
“Oa oa oa….” Những người khác bắt đầu ồn ào.
“Trần tổng trưởng thành rất sớm nha~~”
Trần Mặc nhìn về phía Nguyễn Manh, giờ phút này ánh mắt anh đen như mực, mang theo tình ý không hề che dấu, Nguyễn Manh ngây ra đối diện với ánh mắt của anh. Ở đây chỉ có cô hiểu rõ ý nghĩa của câu nói vừa rồi.
Năm nhất tiểu học, đúng là thời điểm anh chuyển vào lớp Nguyễn Manh, cũng là thời gian hai người trở thành hàng xóm.
Cô và Trần Mặc giống như lời mọi người nói, thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.
Cô không biết bắt đầu từ khi nào, cũng không biết là nguyên nhân gì, tình bạn của hai người lại bắt đầu thay đổi.
- -----oOo------