Nguyễn Manh quả nhiên là người thuộc phái hành động, ngày hôm sau đã mang hành lý tới nhà Trần Mặc.
Cuối tuần thời gian thức dậy của Trần Mặc vẫn giống bình thường, anh không có thói quen ngủ nướng. Buổi sáng ăn sáng xong, đang rửa bát thì đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa.
Trần Mặc đi ra mở cửa thì nhìn thấy Nguyễn Manh tay xách theo hành lý đứng bên ngoài, cô nhìn Trần Mặc sau đó trực tiếp đi vào, “Tạm thời làm phiền cậu một thời gian.”
Trần Mặc nhìn cô đem hành lý đặt trước cửa phòng ngủ, khoé miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Phòng ngủ phụ có một cái giường đơn rộng 1m5, trên giường đã được trải chăn đệm đầy đủ, trong phòng này cũng giống mấy nơi khác trong nhà, không dính một hạt bụi.
Trần Mặc đứng ở cửa phòng hỏi cô, “Đã ăn sáng chưa?”
Nguyễn Manh lắc đầu, “Sáng sớm vội vàng dọn đồ nên quên mất.”
Trần Mặc xoay người đi vào phòng bếp làm một cái bánh sandwich, sau đó cầm ly sữa bò đặt vào lò vi sóng hâm nóng.
Nguyễn Manh không mang theo nhiều đồ lắm, dù sao nhà cô cũng ở không xa, chỉ mang theo đồ dùng cần thiết, quần áo và mĩ phẩm dưỡng da. Căn hộ có hai nhà vệ sinh, bên trong phòng ngủ của Trần Mặc một cái, bên ngoài phòng khách một cái, Nguyễn Manh tự nhiên đem mỹ phẩm đặt ở nhà vệ sinh bên ngoài.
Dọn dẹp đơn giản xong cũng là lúc Trần Mặc làm xong bánh sandwich, Nguyễn Manh ngồi ở bàn ăn, cầm lấy bánh sandwich ăn, hương vị vẫn như trước đây không có gì thay đổi, nhiều năm như vậy Trần Mặc vẫn giữ cách làm cũ.
Trần Mặc đứng đối diện không chớp mắt nhìn cô ăn, thấy cô ăn xong miếng cuối cùng, anh trực tiếp cầm lấy bát đĩa trên bàn mang đi rửa sạch. Nguyễn Manh biết anh thích sạch sẽ, những việc này để người khác làm anh sẽ không yên tâm, cô cũng không cần kiên trì muốn rửa chén làm gì.
Cô lấy notebook ở trong phòng ra, sau đó giới thiệu một chút về câu lạc bộ, mục tiêu phát triển, hạng mục phục vụ cho Trần Mặc. Cái này là mấy ngày nay cô thức đêm làm, nếu tạo trang web thì mấy thứ này chắc chắn phải có.
Cuối tuần Trần Mặc cũng không có kế hoạch gì khác, ngày thường đều là ngồi ngây ngốc trong phòng làm số độc, bây giờ bận rộn thiết kế trang web, anh ngồi trước máy tính nhập tâm làm việc.
Đối với lĩnh vực kỹ thuật Nguyễn Manh xem không hiểu, cô chỉ đơn giản ngồi bên cạnh anh, mỗi khi anh hỏi vấn đề gì thì sẽ trả lời.
Thao tác của Trần Mặc rất nhanh, hình ảnh liên tục xuất hiện trên màn hình làm Nguyễn Manh cảm thấy choáng váng.
Nguyễn Manh biết trên mạng hiện giờ có rất nhiều trang web mẫu, nhưng mà giao diện quá đơn giản, còn trang web do Trần Mặc thiết kế tuy rằng rất phức tạp nhưng lại là hoàn hảo nhất. Chúng có thể nâng cấp và kiểm tra liên tục khi có thêm người dùng. Nếu được bán trên thị trường, loại trang web này có thể được bán với giá mấy chục vạn.
Cô quay đầu nhìn biểu tình chăm chú của Trần Mặc, dứt khoát không quấy rầy anh, đi làm việc của mình. Hiện tại câu lạc bộ vừa mới thành lập, khách hàng chỉ là do bạn bè giới thiệu, trước mắt huấn luyện viên cô mời về cũng đủ để ứng phó, không cần cô ra mặt.
Hiện tại việc quan trọng nhất chính là thiết kế trang web, bắt đầu quảng cáo và tuyên truyền, về chuyện này trong lòng cô đã có tính toán.
Lúc Trần Mặc ngẩng đầu lên từ máy tính thì thấy Nguyễn Manh dựa trên sofa ngủ say. Trong khoảng thời gian này cô bị lệch múi giờ, còn phải lo lắng chuyện của câu lạc bộ, ngày lo đêm nghĩ, chất lượng giấc ngủ cũng kém đi.
Bây giờ mọi chuyện cũng dần đi vào quỹ đạo, trong phòng nhiệt độ thích hợp, không nóng không lạnh, còn có một cỗ hương bạc hà nhàn nhạt, bên cạnh là âm thanh Trần Mặc gõ máy tính, mấy thứ này hoà vào với nhau giống như một bản nhạc hát ru nhẹ nhàng, làm cho Nguyễn Manh chìm vào giấc ngủ.
Trần Mặc đi vào phòng ngủ, lấy chăn ra, nhẹ nhàng đắp lên người Nguyễn Manh.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, Nguyễn Manh tỉnh dậy, phát hiện trên người mình đắp một cái chăn, lại nhìn Trần Mặc ngồi đối diện đang vẫn gõ máy tính, Nguyễn Manh không biết nấu ăn, trực tiếp gọi hai phần cơm hộp.
Trần Mặc lúc làm việc cực kỳ nghiêm túc, ăn xong cơm trưa lại tiếp tục bận rộn. Nguyễn Manh vào phòng làm việc của mình, cô liên hệ với rất nhiều người quen lúc cô ở nước ngoài, gửi email mời bọn họ tới Trung Quốc du lịch.
Ngày cuối tuần bận rộn qua đi, hai người an tĩnh ngồi ở ban công.
Sáng sớm ngày thứ ba, Trần Mặc từ sớm đã rời giường, vệ sinh cá nhân xong thì chuẩn bị đến phòng bếp làm bữa sáng, còn chưa bước đến bàn ăn, chân anh liền khựng lại.
Trần Mặc nhìn chằm chằm bộ tóc giả dưới chân hơn mười giây, sau đó đi vòng qua.
Đi đến trước bàn ăn, ly nước trên bàn đã dùng qua nhưng chưa rửa. Anh lại lờ đi lần nữa, bắt đầu làm bữa sáng, anh cố gắng làm cho bản thân quên đi sự hiện diện của ly nước và bộ tóc giả, nhưng đến lúc làm xong bữa sáng, anh vẫn dùng giấy nhặt bộ tóc lên ném vào thùng rác, sau đó đem ly nước đi rửa sạch đặt ở vị trí cũ.
Làm xong anh mới cảm thấy thoải mái, sau đó ngồi ở bàn ăn ăn bữa sáng. Ăn xong phần của mình, anh đem phần cơm của Nguyễn Manh dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, anh chăm chú nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng lại, khoé miệng nhếch lên, tâm trạng vui vẻ ra cửa.
Lúc Nguyễn Manh thức dậy đã là 8 giờ, cô vào nhà tắm tắm rửa, vừa lau tóc vừa đi vào phòng bếp, lau tóc giọt nước rơi xuống sàn nhà nhưng cô không để ý thấy, nhìn bữa sáng được màng bọc thực phẩm bao lại trên bàn ăn, khoé miệng mỉm cười vui vẻ, cô lập tức gửi cho Trần Mặc một tin nhắn.
[ Cảm ơn bữa sáng của cậu. ]
Di động của Trần Mặc từ trước tới nay trong thời gian làm việc sẽ không bao giờ reo, anh sững người một lúc mới rời tầm mắt khỏi máy tính, cầm lấy di động, thấy người gửi tin là Nguyễn Manh, anh không nhịn được mà mỉm cười.
_______
Buổi tối Trần Mặc tan làm về nhà, Nguyễn Manh vẫn chưa trở về. Anh mua nguyên liệu cho đủ hai người ăn bắt đầu nấu cơm, vừa mới nấu xong thì cũng vừa lúc Nguyễn Manh trở về. Hôm qua Trần Mặc đã đưa chìa khóa cho cô, cô trực tiếp mở cửa vào nhà.
Trần Mặc ngay ngắn bày món trên bàn ăn, Nguyễn Manh đi rửa tay, lúc đi ra ngoài thì thấy Trần Mặc đang khom người, cách một lớp giấy vệ sinh nhặt tóc rụng trên mặt đất.
Bước chân Nguyễn Manh khựng lại, sau đó rất nhanh đi qua xin lỗi, “Có phải tớ gây phiền phức cho cậu rồi không?”
Trần Mặc nhặt cọng tóc rơi trên sàn, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Manh, sau đó anh nhanh chóng đem tay giấu ra sau lưng, biểu cảm trên mặt dần hoảng loạn và bối rối.
Anh biết thói quen của mình không làm người ta yêu thích, cho dù là ba mẹ anh cũng không chịu được, nhưng thật sự là anh đã cố gắng khắc chế rồi.
Bây giờ cô cũng sẽ không chịu được mà rời đi?
Lúc sau Nguyễn Manh nói, “Nếu không chúng ta mua robot dọn dẹp?”
Nguyễn Manh đề nghị thật cẩn thận, Trần Mặc không thích trong sinh hoạt có sự xuất hiện của đồ vật mới.
Nguyễn Manh biết bản thân sinh hoạt tùy ý, dùng xong ly sẽ không rửa sạch, quần áo giặt xong thì quên cất, lúc gội đầu có thể thấy được tóc rơi rụng trên sàn nhà,… nhưng Trần Mặc thích sạch sẽ, còn bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, những thứ này sẽ làm anh không thoải mái.
Nếu hai người đã tạm thời sống cùng nhau thì cần phải có biện pháp giải quyết.
Đôi mắt Trần Mặc nháy mắt sáng lên, thì ra không phải là cô muốn rời đi, anh vui sướиɠ gật đầu.
Đây đúng là một biện pháp tốt, ngoại trừ Nguyễn Manh, so với người thật thì anh càng muốn tiếp xúc với robot hơn.
Nói đến chuyện này, Nguyễn Manh nhớ lúc còn nhỏ Nguyễn Xuân Thu có mua cho cô một con robot học tập. Nhiều năm qua đi, nó cũng trở thành người bạn nhỏ của cô, mấy ngày nữa cô sẽ về nhà đem nó đến đây.
Ăn xong bữa tối, Nguyễn Manh rửa bát, Trần Mặc lại ôm máy tính làm việc, buổi sáng Nguyễn Manh đã sao chép tất cả các tài liệu của câu lạc bộ ra đưa cho Trần Mặc, thời gian còn lại cô cũng không còn việc gì làm, trở về phòng chơi game.
11 giờ đêm, Nguyễn Manh từ phòng ngủ đi ra, Trần Mặc vẫn đang còn ngồi trước máy tính làm việc, Nguyễn Manh đi qua, nhắc nhở anh, “Cậu mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm, cái này tớ cũng không vội, dù sao cũng chỉ đang là bước khởi đầu thôi, quan trọng là phải có một lượng khách hàng nhất định, chờ đến khi có chút danh tiếng thì cái này mới có tác dụng, cậu dùng thời gian rảnh từ từ làm cũng được.”
Trần Mặc không ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm chỉnh trả lời, “Không sao, tốc độ của tôi rất nhanh, tới cuối tuần là ổn rồi.”
Ở trong từ điển của anh, không có chỗ cho “bình thường”, “từ từ làm”.
Nguyễn Manh đứng bên cạnh, “Vậy cậu đồng ý với tớ, không được phép làm việc quá 11 giờ.”
Trần Mặc dùng bộ não thiên tài nhanh chóng tính toán tiến độ, nếu anh nâng cao hiệu suất lên một ít thì thời gian cũng không sai lệch đi nhiều lắm, lúc này anh mới gật đầu.
Đảo mắt một thời gian đã qua đi, tối thứ bảy, Trần Mặc đưa trang web đã thiết kế xong cho Nguyễn Manh. Nguyễn Manh phát hiện, ngoại trừ phần mềm cô cung cấp cho Trần Mặc thì từng hạng mục khác anh đều làm rất tỉ mỉ, chuyên nghiệp, không chỉ là ở Baidu có thể tìm tư liệu mà còn tìm được rất nhiều tư liệu từ những nghiên cứu mới nhất.
Nguyễn Manh sử dụng thử, Trần Mặc ngồi bên cạnh nhìn cô, ánh mắt có chút khẩn trương không dễ phát hiện.
Nguyễn Manh kiểm tra qua một lượt, nhịn không được mà ôm chầm lấy Trần Mặc, bởi vì anh ngồi cô đứng, cho nên cái ôm này vừa hay làm đầu anh dụi vào ngực cô.
Khuôn mặt Trần Mặc đỏ dần, sau đó lan ra đến tận cổ, nhưng Nguyễn Manh không phát hiện ra sự khác thường của anh, cô hưng phấn nói bên tai Trần Mặc, “Cảm ơn cậu, cậu thật sự quá tuyệt vời, cái phần mềm này hoàn toàn vượt xa so với tưởng tượng của tớ.”
Nguyễn Manh mặc áo phông trắng rộng rãi, bên trong mặc nội y thể thao nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự mềm mại, giây phút này Trần Mặc không biết nên để tay ở đâu cho tốt.
Nguyễn Manh ở nước ngoài bốn năm, đã quen dùng cách này biểu đạt tình cảm, lúc sau cô mới phản ứng lại, Trần Mặc không thích tiếp xúc thân thể với người khác, cô nhanh chóng buông anh ra, “Thật xin lỗi, tớ quên cậu không thích tiếp xúc thân thể…”
Nguyễn Manh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trần Mặc nhất thời quên mất mình định nói gì tiếp theo, Trần Mặc đối với ánh mắt của Nguyễn Manh thì càng thêm quẫn bách, anh xoay người, để lại cho Nguyễn Manh lỗ tai đỏ bừng.
Không khí nhất thời tràn ngập sự xấu hổ và trầm mặc.
Nguyễn Manh bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, tim đập thình thịch giống như muốn nhảy ra ngoài, gương mặt cũng không tự chủ mà nóng lên.
Trần Mặc đối mặt với máy tính, Nguyễn Manh có thể nhìn thấy hàng lông mi dày giống như cây quạt đang không ngừng run rẩy, tầm mắt trái qua phải lại không dám nhìn Nguyễn Manh.
Ngoại trừ ngày đó cô trở về, anh cầm lòng không được mà ôm cô một chút, hai người đã rất lâu không có loại tiếp xúc thân mật này, “Ừm…đã trễ rồi, khoảng thời gian này cậu vất vả rồi, hôm nay… ừm… nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon!” Nói xong cô xoay người, lập tức trở về phòng.
Nguyễn Manh vào phòng lập tức đóng cửa lại, lưng dựa trên cánh cửa, nhịn không được đưa tay quạt đi hơi nóng trên mặt, cô bị cái gì vậy, ngày thường cùng bạn bè ôm ôm hôn hôn đã sớm thành thói quen, bây giờ cô ôm người bạn thân nhất lại xấu hổ.
(Ôm ôm hôn hôn của Nguyễn Manh chỉ là loại xã giao bình thường của các nước phương Tây thôi nhé.) Đến lúc Nguyễn Manh trở về phòng Trần Mặc mới đứng dậy, bởi vì hoảng loạn mà lúc đứng dậy đầu gối còn bị vấp vào cạnh bàn, anh bắt lấy cái bàn, đứng thẳng người, theo bản năng ánh mắt quét qua cửa phòng Nguyễn Manh, bên trong không có động tĩnh gì.
Nhất thời anh không biết đây là loại cảm xúc gì, khẩn trương, vui vẻ, may mắn, mất mát,.. hay là tất cả đều có.
- -----oOo------