Chương 27

Edit: VongCơ

Nguyễn Manh mơ thấy ác mộng, cả người đầy mồ hôi, cảm giác nhớp nháp khó chịu. Cô ra khỏi chăn, xỏ dép lê, dựa vào ánh sáng lờ mờ mà đi vào phòng tắm.

Vào phòng tắm bật đèn, mất một lúc cô mới thích nghi được với ánh sáng đột ngột.

Nguyễn Manh xả nước ấm vào bồn rửa, làm ướt khăn, sau đó lau mồ hôi trên cổ và trán.

Đột nhiên đèn phòng tắm lại nhấp nháy hai lần, cô ném chiếc khăn xuống, mở cửa phòng tắm chạy vọt ra ngoài.

Bình thường thì cô sẽ không sợ, nhưng buổi sáng đi nhà ma, vừa nãy lại mơ thấy ác mộng, không sợ mới là lạ.

Nguyễn Manh che ngực, hít thở sâu cố gắng trấn tĩnh nhịp tim. Trần Mặc trên ghế sofa nghe thấy âm thanh, ngồi dậy hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Trong đêm tối, giọng cậu vẫn bình tĩnh và trầm ổn, trái tim của Nguyễn Manh như được xoa dịu, ngay lập tức bình tĩnh lại.

Lúc sau, đèn phòng tắm sáng lại như bình thường, Nguyễn Manh quay lại trả lời cậu, “Không có gì, đèn phòng tắm vừa nãy mới nhấp nháy.”

Nguyễn Manh chạy lại tắt đèn trong phòng tắm, sau đó quay trở lại ghế sofa, quấn chăn kín mít rồi nằm xuống lần nữa. Lần này cô mất ngủ thật rồi.

Cô nhìn di động, mấy tiếng nữa trời mới sáng. Trần Mặc lại đột nhiên nói, “Ngủ đi, đừng lo lắng, có tôi ở đây rồi.”

Giọng cậu vang lên, trong trẻo, sạch sẽ như có một sức mạnh chậm rãi ổn định trong đêm tối.

Cô không biết từ lúc nào, cậu bé nhút nhát, không thích giao tiếp với người khác đã trở thành một thiếu niên rắn rỏi, đầy tin tưởng bảo vệ cho cô.

Nguyễn Manh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà ngủ thϊếp đi.

Lúc cô mở mắt ra lần nữa đã là sáu rưỡi.

Nguyễn Manh ngồi dậy, tắt báo thức trên di động, nhìn vào ghế sofa đối diện. Trần Mặc không có trên ghế, chỉ còn chiếc chăn màu xanh sẫm của cậu được xếp ngay ngắn ở giữa. Trên đó là mô hình máy bay mà Trần Mặc cầm theo tối qua.

Nguyễn Manh tìm xung quanh thì thấy cậu đang trong phòng bếp. Cậu đang ngồi ở bàn ăn, trên bàn tách cà phê nóng và bánh sandwich thịt gà.

Nguyễn Manh bước tới, cậu cũng làm cho cô một phần.

Cô cảm thấy kì lạ, không phải bữa sáng cậu luôn uống sữa hay sao, đột nhiên hôm nay lại đổi thành cà phê?

Nguyễn Manh vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong mới trở lại bàn ăn sáng. Bánh sandwich rất ngon, cô cắn một miếng lớn, không nhịn được mà khen ngợi, “Bánh sandwich này ngon thật đấy!”

Trần Mặc vẫn lặng yên ăn sáng, quen biết cô lâu như vậy, dĩ nhiên cậu biết câu nói nào của cô không cần phải trả lời.

Nguyễn Manh ăn xong bánh sandwich, uống sữa, rồi nhìn Trần Mặc, cậu vẫn đang ăn chậm rãi, cô phát hiện hình như mắt cậu có quầng thâm.

Cô lo lắng, “Tối qua cậu ngủ không ngon hả?”

Trần Mặc nhìn cô ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu. Trần Mặc không bao giờ nói dối, nên Nguyễn Manh cũng không hỏi nữa.

Cậu cũng không nói dối, không phải ngủ không ngon mà là hoàn toàn không ngủ.

Nguyễn Manh đứng dậy vào phòng tắm lần nữa.

Lúc cô đi ra thì cả người lẫn chăn đã biến mất, bát đĩa trên bàn ăn đã rửa sạch sẽ úp lên kệ. Nguyễn Manh biết là cậu đã về lại nhà. Cô đến bên sofa, gấp chăn rồi ôm vào phòng.

Trong giờ học, Nguyễn Manh đặc biệt chăm chú lắng nghe giáo viên giảng bài, nhưng Trần Mặc thì khác, cậu vậy mà ngủ gật trong lớp.

Trần Mặc cố gắng tập trung, nhưng đầu vẫn gật gù như gà mổ thóc. Giáo viên nhiều lần chú ý đến cậu, nhưng nghĩ đến thành tích của cậu lại luôn đứng đầu nên cũng mặc kệ cho qua.

Hết tiết học, Nguyễn Manh mua cho cậu một cốc cà phê, hỏi, “Tối qua cậu ngủ không ngon đúng hông?”

Trần Mặc khẽ nheo mắt lại. Lúc này cậu chẳng còn ý thức được cái gì, mắt lim dim trả lời, “Tôi không ngủ.”

“Cậu cả đêm không ngủ?”

Trần Mặc gật đầu.

“…”

Nguyễn Manh cảm thấy thật tội lỗi, cô rõ ràng biết cậu không thích môi trường xa lạ nhưng vẫn kéo cậu qua nhà mình ngủ.

Cô đẩy cốc cà phê qua cho cậu, “Uống một chút đi, dễ tỉnh táo hơn.”

Trần Mặc cầm cốc cà phê uống một ngụm lớn.

Bình thường cậu uống vô cùng tao nhã, giống như đang thưởng thức trà vậy, mỗi ngụm uống vào như được tính toán. Nguyễn Manh chưa bao giờ thấy cậu uống một ngụm lớn như vậy.

Trần Mặc rũ mắt, hàng mi cong vυ"t hơi run rẩy, cậu mờ mịt liếc trộm cô, ánh mắt hoàn toàn khác, không giống ánh mắt bình tĩnh mọi khi của cậu.

Nhìn cậu hôm nay khác với mọi khi, Nguyễn Manh cảm thấy bộ dạng cậu như thế này đặc biệt đáng yêu.

Giọng cô bất giác dịu đi, “Vậy bây giờ cậu tranh thủ ngủ một chút đi, khi nào vào tiết tớ gọi cậu.”

Trần Mặc nhu thuận gật đầu, nằm trên bàn ngủ. Vì quá buồn ngủ, tiếng ồn xung quanh cậu cũng chẳng quan tâm nữa, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Nguyễn Manh mỉm cười nhìn cậu ngủ gục trên bàn. Trần Mặc trong trí nhớ của cô sẽ không bao giờ ngủ gật ở trường. Ngay cả khi không trong giờ học thì cậu vẫn sẽ ngồi thẳng đọc sách hoặc làm bài tập.

Lần này, có lẽ vì tối hôm qua thay đổi môi trường mới làm cậu mệt mỏi, Nguyễn Manh thật sự vô cùng biết ơn cậu.

———‐-

Sáng thứ ba, Nguyễn Manh đến tìm Triệu Văn Hách. Kết quả cậu ta lại không ở trong lớp. Bạn cùng lớp nói cậu ta vừa ra khỏi lớp, lại nói với cô, “Cậu ta chắc là đang hẹn hò trên sân thượng rồi.”

Nguyễn Manh hỏi lại, “Hẹn hò?”

“Ừ, cậu ta cũng không còn nhỏ nữa, cậu không biết cậu ta đang hẹn hò sao?”

Vẻ mặt Nguyễn Manh biến hoá đa dạng. Triệu Văn Hách, cậu ta vậy mà đang yêu đương?

Nhưng cũng không thể phủ nhận, ngoại hình của Triệu Văn Hách trông cũng khá đẹp mắt, tính cách lại hài hước, có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta. Nhưng mà cô và cậu ta cũng coi như lớn lên cùng nhau, cô dĩ nhiên từng nhìn thấy những mặt của cậu ta mà người khác chưa từng biết.

Lúc cậu ta bị bắt nạt, nước mắt nước mũi dàn dụa trốn sau lưng cô, vì vậy cô không thể tưởng tượng được cậu ta yêu đương sẽ như thế nào.

Chuông reo, Nguyễn Manh mới thấy Triệu Văn Hách và một nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu đi ra từ góc cầu thang.

Tiết học buổi chiều, Triệu Văn Hách mới đi đến cửa sau tìm cô. Nguyễn Manh vươn vai, “Người anh em, cậu dám im lặng tìm bạn gái, mau nói cho tớ sao cậu quen được cô ấy vậy!!?”

Triệu Văn Hách nâng kính lên, vẻ mặt xấu hổ hiếm khi xuất hiện, “Cô ấy nói đã thích tớ từ lâu.”

“Cậu lì lợm bám lấy người ta thì có.”

“Không phải, kì thật tớ cũng thích cô ấy, cũng có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô ấy, nhưng mà cả tớ và cô ấy đều là lần đầu tiên yêu đương.”

Trần Mặc ngồi trên ghế nghe hai người nói chuyện, không thể không suy nghĩ đến việc thích một người.

Cảm giác đó là gì?

Tại sao lại có mối quan hệ như vậy?

Buổi chiều, Nguyễn Manh đẩy xe đạp đi về phía trước thì phát hiện ra Triệu Văn Hách và nữ sinh sáng nay.

Nguyễn Manh lắc đầu lẩm bẩm, “Đáng tiếc, bông hoa xinh đẹp như vậy lại bị cắm trên bãi phân trâu.”

Trần Mặc nghe cô nói vậy thì nghi ngờ nhìn sang, Nguyễn Manh ra hiệu cho cậu, chỉ về phía trước, “Triệu Văn Hách và bạn gái cậu ta.”

Trần Mặc nhìn đôi nam nữ cách đó không xa, hơi nhíu mày, mơ hồ hỏi, “Bạn gái?”

Tại sao cậu ta lại có bạn gái?

Trần Mặc nhìn tay Triệu Văn Hách đang ôm lấy eo nữ sinh kia.

Tại sao giữa bạn trai và bạn gái phải tiếp xúc thân mật như vậy?

Họ không cảm thấy khó chịu sao?

Ra ngoài cổng trường, Nguyễn Manh nói Trần Mặc đứng đó đợi, còn cô đến cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh mua bút viết.

Sau khi mua xong, cô phát hiện Trần Mặc đang ngẩn người nhìn chằm chằm cái gì đó.

Nguyễn Manh bước lại gần, chỉ thấy một đôi nam nữ đang hôn môi dưới gốc cây. Thậm chí Nguyễn Manh còn có thể thấy lưỡi của hai người đang đảo qua đảo lại, Trần Mặc còn nhìn bọn họ rất chăm chú.

Cậu không thích giao tiếp bằng mắt với người khác. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Manh thấy cậu nhìn chằm chằm vào người khác như thế này.

Nguyễn Manh bước tới, cặp nam nữ dường như cũng nhận ra ánh mắt của Trần Mặc, nam sinh cao lớn kia khó chịu nhìn cậu.

Nữ sinh trên bên cạnh cậu ta ngượng ngùng. Nam sinh kia tức giận hét lên với cậu, “Nhìn cái gì, chưa thấy hôn môi bao giờ à?”

Trần Mặc vẫn thản nhiên nhìn hai người họ, đột nhiên nghiêm túc, “Trong nước bọt có hơn 600 loại vi khuẩn khác nhau. Khoang miệng là một trong những nơi chứa nhiều vi khuẩn nhất, ví dụ như vi sinh vật, virus, nấm và các kháng nguyên lạ khác có thể xâm nhập vào cơ thể. Tiếp xúc miệng kéo dài sẽ làm tăng nguy cơ nhiễm virus … “

Nam sinh kia trợn mắt nhìn Trần Mặc, “Cậu có bệnh không vậy?”

Nếu không phải nhìn Trần Mặc ngây thơ thì cậu ta đã đi lên đấm cậu vài phát rồi.

Nguyễn Manh vội vã chạy đến, kéo Trần Mặc đi, nói với hai người kia, “Các cậu tiếp tục, tiếp tục đi, haha.”

Bên kia đường là trường trung học dạy nghề. Học sinh trường này mặc đồ rất sành điệu, nữ sinh trang điểm rất đậm. Trên đường ra khỏi trường, thỉnh thoảng sẽ thấy học sinh ôm hôn nhau.

Nguyễn Manh nhanh chân kéo cậu chạy đi, “Cậu bị gì thế hả?”

Mắt Trần Mặc liếc sang trái rồi sang phải, giọng nghiêm túc hỏi, “Làm vậy trong miệng sẽ tồn tại rất nhiều vi khuẩn. Sao họ có thể trao đổi nước bọt như vậy chứ?”

Nguyễn Manh cố gắng giải thích, “Đây là cách để thể hiện sự yêu thích.”

Trần Mặc thử nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu chán ghét, “Quá bẩn.”

Nguyễn Manh biết cậu thích sạch sẽ, cũng không tranh cãi nữa.

Đúng là nuốt nước bọt của người khác không tốt lành gì cho lắm, nhưng một khi hai người đã yêu nhau thì việc đó cũng là điều bình thường.

Trên đường về nhà, Trần Mặc vẫn suy nghĩ về vấn đề này. Tại sao những người yêu có thể chịu đựng được nước bọt trong suốt và chất nhờn của đối phương.

Bây giờ xung quanh cậu chỉ có Triệu Văn Hách đang yêu đương, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cậu ta hôn môi, toàn thân cậu lại bắt đầu dấy lên nỗi kinh khủng. Cậu chắc chắn không bao giờ chấp nhận sự thân mật này.

Nhưng mà chính cậu lại không biết, tương lai bản thân cậu lại tự phá vỡ suy nghĩ này, trở thành một người hoàn toàn khác.