Edit: Thanh Nhàn
Beta: Chin
Học sinh đổ ra cổng ngày càng đông, nhưng Trần Mặc và Nguyễn Manh vẫn bất động đứng yên.
Mặc dù Trần Mặc vẫn không có biểu hiện gì lạ thường, nhưng Nguyễn Manh nhìn ra có một loại kiên định trong mắt cậu.
Giọng Nguyễn Manh nhẹ nhàng, "Cảm ơn cậu."
Trần Mặc lắc đầu. Cậu không cần ai cảm ơn. Dù cậu có làm gì đi nữa, tất cả đều xuất phát từ trái tim.
Bởi vì khi thấy Nguyễn Manh buồn, cậu sẽ trở nên bất lực, lòng nhói đau, khi nghe những người xung quanh bàn tán về Nguyễn Manh, cậu sẽ trở nên tức giận, người khác dùng ánh mắt khinh thường nhìn Nguyễn Manh, cậu sẽ buồn bực.
Cậu không biết phải an ủi cô như thế nào, cho nên cậu sẽ làm bất cứ gì để cô vui vẻ.
Nguyễn Manh cũng không còn khăng khăng cảm ơn nữa, cô nhướng mày, giọng điệu thoải mái "Được rồi, mọi chuyện qua rồi, không nghĩ nữa."
Trần Mặc nghiêng đầu, thấy Nguyễn Manh thật sự vui vẻ, khoé miệng cậu cũng không tự chủ được mà nhếch lên. Cậu gật đầu, nhẹ nhàng nói, "Ừ."
Về đến nhà, cô giải quyết nhanh chóng bữa tối, rồi đi lên lầu làm bài tập. Cô không nói với Nguyễn Xuân Thu chuyện ở trường. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Nguyễn Manh cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều, cô không còn lười biếng như trước kia nữa. Suy nghĩ một lúc, cô tự hỏi, nếu Trần Mặc không phát hiện ra người đứng sau, cuối cùng thì chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu những nữ sinh khác gặp phải chuyện như vậy, bên cạnh họ không có bạn như Trần Mặc, họ cũng không có đai đen Taekwondo như cô. Những lời lăng mạ, ánh mắt đó, hành động đó... Họ nên làm gì?
Cô không thể thay đổi bất cứ thứ gì. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là học tập chăm chỉ để sau này có thể đứng ở nơi cao nhất. Cô không có IQ và trí nhớ thiên tài của Trần Mặc, cô chỉ có thể dựa vào sự cố gắng, ngày mai lại cố gắng hơn ngày hôm nay.
Cô bắt đầu lập một kế hoạch học tập nghiêm ngặt, đi ngủ lúc 11 giờ. Nguyễn Xuân Thu và Du Hoa cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô, nhưng cả hai người đều âm thầm vui mừng.
Thời gian vội vã trôi qua trong cuộc sống đơn điệu, kỳ thi cuối kỳ cũng đã đến. Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng thi, Nguyễn Manh cả người nhẹ nhõm. Cô có một niềm tin mãnh liệt kết quả học tập của cô trong thời gian này sẽ không bị lãng phí.
Đến lúc có kết quả, sự thật như mong đợi của Nguyễn Manh. Cô nằm trong top 40. Trần Mặc vẫn như thường lệ xếp đầu tiên. Hai người mang phiếu điểm về. Khi cầm phiếu điểm của Nguyễn Manh, Nguyễn Xuân Thu vui mừng khỏi nói, ông còn chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn để chúc mừng.
Bên kia, Trần Mặc cũng mang theo phiếu điểm vào nhà. Tần Nam đang dạy Trần Nhiên học bài, hoàn toàn không quan tâm đến cậu. Bà thậm chí còn không biết Trần Mặc có bài thi giữa kỳ.
Dù sao, cậu cũng luôn xếp đầu tiên. Bà và Trần Vĩnh Quốc không hề bất ngờ. Sau khi ăn tối xong, Trần Mặc lặng lẽ đi lên lầu.
Bữa tối của gia đình Nguyễn Manh ngược lại lại vô cùng vui vẻ. Nguyễn Xuân Thu khen ngợi sự tiến bộ của cô, Nguyễn Manh cong mắt cười đến vui vẻ. Cả Nguyễn Xuân Thu và Du Hoa cũng tin tưởng mà khích lệ cô, "Ba mẹ tin con, nếu cố gắng nỗ lực chắc chắn sẽ có kết quả tốt."
Lần đầu tiên Nguyễn Manh nếm trải được sự ngọt ngào sau khi vượt qua những chuyện khó khăn, cô đang dần lấy lại sự tự tin. Cô đã không còn lo lắng, bất lực như lúc mới vào học.
Thứ bảy tuần sau là ngày họp phụ huynh. Học sinh không cần phải đến trường.
Nguyễn Xuân Thu ăn mang lịch sự đi họp từ rất sớm. Trong lớp đã có một số phụ huynh ngồi thưa thớt. Nguyễn Xuân Thu ngồi ở chỗ Nguyễn Manh, là hàng ghế cuối cùng.
Sau khoảng mười phút, mọi người cũng đã đến đầy đủ, chỉ là không thấy bố mẹ của Trần Mặc đâu. Nguyễn Xuân Thu cảm thấy kì lạ, ông gửi cho Trần Vĩnh Quốc một tin nhắn "Anh không đến họp phụ huynh cho Trần Mặc à? Buổi họp sắp bắt đầu rồi."
Đúng lúc giáo viên chủ nhiệm Nhân Bình bước vào, bà nhìn quanh một lượt rồi bắt đầu nói. Nửa giờ sau Nguyễn Xuân Thu mới nhận được tin nhắn trả lời, "Trần Mặc không có nói với chúng tôi. Anh giúp tôi ghi lại những gì giáo viên nói, cảm ơn!"
Đọc xong tin nhắn, Nguyễn Xuân Thu không biểu cảm mà cất điện thoại đi.
Từ lúc bọn nhỏ học tiểu học, ông đã đưa đón Trần Mặc. Có thể nói rằng ông nhìn Trần Mặc lớn lên. Mặc dù thằng bé không thích nói chuyện, ông vẫn coi cậu như một đứa trẻ bình thường.
Mấy năm nay, ông cũng đã hiểu được tình huống ở nhà của Trần Mặc, nhưng là người ngoài cuộc, ông nói nhiều cũng không tiện. Trên thực tế, ngoài bệnh nhân là người tự kỷ, gia đình bệnh nhân cũng cần được tư vấn tâm lý. Không mấy là bây giờ người trong nước không mấy ai chú ý đến khía cạnh này, rất ít người sẵn sàng tiếp nhận điều này.
Cuối buổi họp, Nguyễn Xuân Thu đi lên bàn giáo viên hỏi chuyện của Trần Mặc.
Nhân Bình ngạc nhiên. Người này rõ ràng là phụ huynh của Nguyễn Manh, nhưng câu đầu tiên lại là hỏi về Trần Mặc.
Nguyễn Xuân Thu như nhìn thấu được suy nghĩ của cô giáo, ông mỉm cười, "Tôi biết Nguyễn Manh là người như thế nào, tôi không cần phải thông qua người khác để quản con bé. Gia đình Trần Mặc là hàng xóm của chúng tôi. Lần này, bố mẹ thằng bé không thể đến đây. Họ nhờ tôi hỏi về tình hình của Trần Mặc ở trường".
Nhắc đến Trần Mặc, Nhân Bình ngay lập tức mỉm cười tự hào, "Đứa trẻ Trần Mặc này rất thông minh. Thằng bé luôn đứng đầu trong các kì thi, số điểm còn bỏ xa người xếp hạng hai. Thằng bé ở trường rất an tĩnh, chỉ ngồi yên học hỏi, là một đứa trẻ khiến người ta yên tâm. "
Nguyễn Xuân Thu cảm ơn rồi rời khỏi lớp học.
Trên đường về, Nguyễn Xuân Thu luôn nghĩ đến Trần Mặc. Ngoại trừ lúc học tiểu học Tần Nam có nói với giáo viên về bệnh của cậu, nhưng khi lớn lên thì không nói với giáo viên nữa. Bà dường như rất e ngại nói với người khác về bệnh của Trần Mặc, ngoại trừ bác sĩ tư vấn tâm lý. Bà và Trần Vĩnh Quốc gần như cố ý lờ đi bệnh tình của cậu con trai lớn.
Dù sao, ngoài việc không thể nói chuyện, cuộc sống của cậu về cơ bản không bị ảnh hưởng. Tình trạng hiện tại của Trần Mặc thực sự tốt hơn nhiều so với khi cậu còn nhỏ. Ít nhất khi có người quen nói chuyện với cậu, cậu sẽ trả lời đơn giản, tính cách của cậu ngày càng độc lập, mọi việc cậu sẽ luôn tự mình xử lý, ít khi gây rắc rối cho người khác.
Cậu ngoại trừ giống như người câm, ngoài ra thì không khác gì người bình thường. Điều này cũng khá tốt khi không ai biết bệnh của cậu.
Nhưng mà môi trường phát triển trong nước không tốt bằng nước ngoài, tương lai tìm được việc làm sẽ rất khó. Không thích nói chuyện cũng không sao, nhưng khi dán lên người cái mác bệnh tự kỷ, thì mọi chuyện sẽ khác, nhà tuyển dụng đều sẽ e dè.
Nguyễn Xuân Thu trở về nhà, Nguyễn Manh đang đi xuống cầu thang, cô định lấy mấy miếng sô cô la trong tủ lạnh để bổ sung năng lượng, cô hỏi Nguyễn Xuân Thu, "Cô giáo nói gì về con thế?"
"Cô giáo nói con đã đạt được tiến bộ lớn, phải tiếp tục cố gắng!"
Nguyễn Manh "Ồ" một tiếng rồi tiếp tục đi lên lầu học bài.
Nguyễn Xuân Thu nhìn từ cửa sổ, thấy phòng khách nhà đối diện, bảo mẫu đang ở tầng một ăn trưa. Tần Nam và Trần Nhiên đang chơi khối xây dựng. Xe của Trần Vĩnh Quốc đã trở lại, ông đỗ ở cửa rồi vào trong. Nguyễn Xuân Thu đứng đợi một lúc cũng không thấy ai đến hỏi chuyện học của Trần Mặc.
Nguyễn Xuân Thu thở dài, ông quay lại, không nhìn nhà đối diện nữa.
Ban đầu, trường trung học này có một buổi học vào sáng thứ bảy, nhưng hôm nay là ngày họp phụ huynh nên mọi người đều được nghỉ. Buổi chiều, Nguyễn Manh có lớp học piano và Taekwondo.
Ở võ đường, cô bây giờ đã là một trợ lý nhỏ, giúp đỡ những huấn luyện viên mới. Một ngày thứ bảy bận rộn.
Chủ nhật, Nguyễn Manh tự cho mình một ngày nghỉ, cô ngủ một mạch cho đến 8h30, sau khi vệ sinh cá nhân và thay quần áo, cô nhanh chóng xuống lầu lấy một ổ bánh mì, rồi chạy sang phía đối diện.
Ngay khi vừa bước vào, cô đã nghe thấy tiếng Trần Nhiên khóc lóc nhõng nhẽo, "Mẹ, mẹ đã hứa là đưa con đến công viên giải trí từ hai tuần trước rồi."
Tần Nam dịu dàng dỗ cậu bé, "Hôm nay bố không có ở nhà. Đợi bố con có thời gian rồi gia đình chúng ta cùng đi được không?"
Nguyễn Manh nhướn mày, chuẩn bị đi thẳng lên lầu. Lúc này Trần Nhiên nhìn thấy cô, cậu bé chỉ vào cô, "Mẹ kêu chị Nguyễn Manh và anh trai đưa con đi đi, con không cần cha đưa nữa, huhu..."
Tần Nam liếc nhìn Nguyễn Manh, đôi mắt ngượng ngùng, "Chị Nguyễn Manh và anh trai vẫn còn bài tập về nhà để làm."
Trần Nhiên bĩu môi, "Chị ấy không mang theo sách giáo khoa, chị ấy chắc chắn không đến làm bài tập về nhà mà."
Nguyễn Manh đúng thật ngoài cầm bánh mì thì không cầm cái gì nữa, cô đúng là không đến để làm bài tập.
Tần Nam nhìn Nguyễn Manh, ngỏ lời với cô, "Manh Manh có thời gian hay không? Con có muốn đi công viên giải trí với dì không?"
Nguyễn Manh gật gật đầu, "Được ạ!"
Gần đây có nhiều chuyện xảy ra, đã lâu rồi cô chưa có đi chơi.
Cũng không tệ.
Tần Na. bắt đầu thay quần áo cho Trần Nhiên. Nguyễn Manh vừa nói vừa đi lên lầu, "Để cháu gọi Trần Mặc."
"Ừm..." Tần Nam vừa trả lời, Nguyễn Manh đã đi đến tầng hai, bà cũng không nói nữa.
Nguyễn Manh gõ cửa phòng Trần Mặc, cậu đang ngồi trên bàn làm số độc. Nguyễn Manh nhìn cậu, đi thẳng đến bàn học, "Hôm nay chúng ta cùng nhau đến công viên giải trí đi. Thi xong rồi, tớ muốn thư giãn một chút."
Trần Mặc dừng động tác trên tay tay, ngẩng đầu lên nhìn cô, cậu đang do dự.
Nguyễn Manh lại nói, "Dì Tần và Trần Nhiên cũng sẽ đi."
Lúc này sự do dự của Trần Mặc đã không còn nữa, cậu gật đầu. Nguyễn Manh ăn xong bánh mì, đi cùng cậu xuống cầu thang. Trần Nhiên ở tầng một vẫn đang thay quần áo, Tần Nam đang chuẩn bị đồ, Trần Mặc lặng lẽ ngồi trên sofa chờ.
Nguyễn Manh nhìn xung quanh, cô cầm lấy một quả táo trên bàn, tung lên mấy lần rồi cho vào miệng ăn. Đã chín giờ ba mươi, Tần Nam đưa ba người đi, Trần Nhiên ngồi nhảy múa vui vẻ trên ghế.
Nguyễn Manh và Trần Mặc ngồi ở ghế sau, cậu vẫn im lặng, từ nhỏ cô đã thường xuyên đi công viên, bây giờ cũng chẳng còn háo hức như hồi nhỏ nữa.
Đến công viên giải trí, Tần Nam mua bốn vé. Trần Nhiên muốn chơi nhiều trò, cậu bé muốn chơi tàu lượn siêu tốc và tàu cướp biển.
Nguyễn Manh cũng thích chơi những trò này nên cô cũng không có ý kiến, cô quay sang hỏi Trần Mặc có muốn chơi hay không, cậu lắc đầu.
Nguyễn Manh và Trần Nhiên phấn khích hét lớn, Tần Nam và Trần Mặc ngồi trên ghế nghỉ, lặng lẽ nhìn hai người.
Trần Mặc im lặng, Tần Nam cũng không cố gắng tìm chủ đề. Toàn bộ sự chú ý của bà đều đặt trên người Trần Mặc. Bà lo lắng trò chơi này có làm cậu bé bị thương hay không.
Trần Mặc ngồi im, đôi mắt lúng liếng liếc từ bên này sang bên kia, đột nhiên cậu thấy quầy kem cách đấy không xa, cậu cố gắng nói, "Mẹ, mẹ có muốn ăn kem không?"
Lúc này, tàu lượn siêu tốc chạy qua hai người, tiếng la hét vang trời làm cho Tần Nam không nghe thấy lời của Trần Mặc. Cậu đứng dậy, đi mua kem.
Nguyễn Manh và Trần Nhiên rời khỏi tàu lượn siêu tốc, Tần Nam lập tức đứng dậy, bước tới ôm Trần Nhiên. Bà lo lắng chạm vào tay cậu bé, "Nhiên Nhiên có sợ hay không? Mẹ lo lắng muốn chết."
Khuôn mặt của Trần Nhiên đỏ ửng, đôi mắt vẫn phấn khích, "Con không sợ, rất thú vị, mẹ và anh trai cũng chơi cùng nhau đi."
Nhắc đến Trần Mặc, Nguyễn Manh nhìn vào chiếc ghế trống ở phía sau, hỏi Tần Nam, "Trần Mặc đâu rồi ạ?"
Tần Nam quay lại, phát hiện ra Trần Mặc không có ở đó, bà lập tức hoảng loạn, "Người đâu, người đâu, đã nói là không nên chạy lung tung rồi mà."
Nguyễn Manh nhìn xung quanh tìm kiếm, rồi lại an ủi Tần Nam, "Dì đừng lo lắng, Trần Mặc lớn rồi, cậu ấy không chạy lung tung được đâu, chắc cậu ấy ở gần đây thôi."
Tần Nam khó có thể bình tĩnh, bà bắt đầu phàn nàn, "Không nên mang nó đến đây ngay từ đầu mới đúng."
Tần Nam vừa nói, Nguyễn Manh có chút xấu hổ, hôm nay là cô đề nghị mang Trần Mặc theo cùng.
Bây giờ Tần Nam lại nói như vậy, có cảm giác bà đang đổ lỗi cho cô.
Tần Nam lải nhải giống như trút được gánh nặng, “Biết ngay mà, mang theo nó lúc nào cũng sẽ xảy ra chuyện, ngay từ nhỏ đã như vậy rồi, hiện tại vất vả lắm mới mang Nhiên Nhiên ra ngoài chơi, còn chưa hết lo..."
Tần Nam sốt ruột phàn nàn, bà đột nhiên chú ý đến vẻ mặt phức tạp của Nguyễn Manh, cô đang nhìn phía sau. Tần Nam quay đầu lại thấy Trần Mặc đang cầm bốn cây kem đứng sau lưng cô. Bà không biết cậu đến khi nào, nhưng chắc hẳn cậu đã nghe thấy những gì bà vừa nói. Tần Nam nhìn cậu sững sờ một lúc.
Đôi mắt cậu nhìn vào nơi không có tiêu cự, không nhìn ai.
Lúc nãy Trần Mặc đi ngang qua một gia đình ba người, bọn họ cười đùa rất vui vẻ. Cậu đứng đó một mình cầm cây kem, giống như một kẻ ngốc bất lực.