Diệp Tây Hi dùng hết sức bình sinh, chạy thật nhanh đến bên cạnh Du Giang Nam, kinh hồn bạt vía.
Du Giang Nam nắm lấy cò súng, Hạ Phùng Tuyền toàn thân cũng chuẩn bị tư thế.
Đôi bên cứ như vậy giằng co.
Đang trong tình huống mà Diệp Tây Hi nghĩ là sẽ mãi như vậy duy trì thì một viên đạn từ phía sau Hạ Phùng Tuyền bắn tới.
Hạ Phùng Tuyền đúng lúc tránh kịp, đạn bắn vào sàn nhà.
Giáo sư Khắc Lỗ Tư từ trong bóng tối bước ra, trong tay cầm một khẩu súng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Du Giang Nam nói: “Mau đưa Tây Hi đi đi.”
Nghe vậy, Du Giang Nam liền kéo Diệp Tây Hi thật nhanh chạy về phía trước.
Thấy tình hình như vậy, Hạ Phùng Tuyền vội vã đuổi theo, nhưng phía sau lại không ngừng bắn tới mưa đạn, làm cho hắn chỉ có thể ra sức tránh né, trơ mắt ra nhìn hai người kia biến mất khỏi tầm mắt.
Cũng không lâu sau, giáo sư Khắc Lỗ tư trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh — đạn đã dùng hết.
Ông ngẩng đầu nhìn, bên kia hành lang, Hạ Phùng Tuyền đứng đó.
Mặc dù ánh sáng rất mờ ảo, Khắc Lỗ Tư vẫn rõ ràng nhìn thấy, Hạ Phùng Tuyền đang nhìn mình, một đôi mắt dần dần lạnh lùng, như kết băng.
Mặc dù trong thân sói, nhưng Hạ Phùng Tuyền vẫn như cũ, khoé miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo.
Tiếp theo, hắn như tia chớp hướng Khắc Lỗ Tư phóng tới.
Dưới ánh trăng, bộ lông đen nhánh kia lại trở lên lấp lánh…
Du Giang Nam cầm tay Diệp Tây Hi trực tiếp dẫn cô chạy từ quán trọ vào thẳng rừng rậm, hai người không ngừng chạy về phía trước, bên tai vù vù tiếng gió.
Bốn phía chỉ toàn là lùm cây, cây to, cây nhỏ, cành lá mở rộng dần khi đến khúc quanh, khung cảnh trở nên vô cùng quỷ dị.
Không biết đã chạy bao lâu, xác định Hạ Phùng Tuyền không có đuổi theo, bọn họ mới dừng lại.
“Vết thương của anh sao rồi?” Diệp Tây Hi hỏi.
Du Giang Nam không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Thì ra trên thế gian này thực sự có người sói.” Diệp Tây Hi ngồi trên đám cỏ, dường như vẫn còn chưa hết khϊếp sợ “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Du Giang Nam cúi đầu, trong rừng rất tối không thể thấy rõ vẻ mặt của anh ta.
Diệp Tây Hi không rõ, dọc theo con đường này, Du Giang Nam giống như là một người khác vậy, hình như có rất nhiều tâm sự.
Mãi hồi lâu, anh ta cũng không lên tiếng.
Diệp Tây Hi bị nghi ngờ đáng sợ vây quanh.
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi cô vang lên, mặc dù là tiếng chuông vui vẻ, nhưng với sự yên tĩnh đáng sợ nơi đây lại như hù doạ người ta.
Thì ra là điện thoại của cha, Diệp Tây Hi vội vàng nhấc máy, bởi vì ở trong rừng tín hiệu không tốt, cô liền thong thả bước đến khoảng đất trống phía trước để nghe điện thoại.
“Cha!”
“Tây Hi, bây giờ con đang ở bên cạnh một người tên Du Giang Nam phải không?” Diệp cha hỏi.
“Cha, làm sao cha lại biết?”
“Tây Hi, hãy nghe cha nói này, mau chạy đi, nhanh lên!”
“Tại sao ạ?”
Diệp Tây Hi chưa từng nghe thấy giọng nói vô cùng nghiêm túc này của cha trước đây: “Bởi vì hắn là muốn hại con đấy!”
Diệp Tây Hi tim như ngừng đập, cô không thể tin vào tai mình quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Du Giang Nam mặt không chút thay đổi đang tiến lại gần cô.
Từ phía rừng cây âm u, bước tới chỗ ánh trăng sáng.
Giống như Hạ Phùng Tuyền lúc nãy vậy, anh ta ngồi xổm xuống, nhanh chóng biến thành một con sói.
Một con sói lông trắng như tuyết!
“Cạch!” một tiếng, chiếc điện thoại rơi xuống đất, Diệp cha không ngừng gọi tên con gái mình, nhưng đã không có tiếng trả lời nữa rồi…
Trong đình viện Diệp gia, hoa nhài vẫn như lúc trước nổ rộ, hoàn toàn đẹp mắt.
Trong nhà im lặng, một người cao lớn, khí độ bất phàm, đó là một người đàn ông trung niên đang cầm lấy một tấm hình lấy từ hộc tủ trên cao, cẩn thận ngắm nhìn.
Đó là một tấm ảnh rất lâu rồi, tuy đã ố vàng nhưng xem ra là được bảo quản rất tốt, bên trong tấm hình là một cô gái trẻ tuổi mặc bộ váy đơn giản, nhã nhặn lịch sự, khí chất hơn người, ngũ quan thanh tú, đặc biệt xinh đẹp.
“Mạt Tâm đi lúc nào vậy?” Hạ Hồng Thiên hỏi.
“20 năm trước… lúc vừa sinh Tây Hi, cô ấy vì mất màu quá nhiều sau khi sinh, không có cách nào cầm máu…” Diệp cha không còn chút sức lực nào để tiếp tục nói nữa. Mặc dù đã nhiều năm tháng trôi qua, nhưng có một số việc, khi nhắc tới vẫn làm người ta cảm thấy rất đau lòng.
“Bây giờ, ngươi đã hiểu vì sao lúc đầu ta lại ra sức phản đối hai ngươi ở cùng một chỗ rồi chứ?” Hạ Hồng Thiên nhìn hình biểu muội của mình, sau đó thở dài: “Người sói cùng người bình thường, không phải là không thể có con, nhưng là cho dù có thể thụ thai thì nhất định cũng phải hi sinh người mẹ.”
Diệp cha cũng nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy: “Ta không biết, ta hoàn toàn không biết chuyện này!”
“Thật ra thì, trước ngày đó ta cũng đã suy nghĩ xem có nên hẹn ngươi ra ngoài nói chuyện hay không, đem chuyện ấy nói cho ngươi biết, nhưng đã không kịp rồi.” Hạ Hồng Thiên lắc đầu, “Vài ngày sau, các ngươi cùng nhau bỏ trốn, bất luận là tìm kiếm như thế nào đều không thể tìm ra tung tích của các ngươi…cho đến vài ngày trước Hư Nguyên vô tình mà xét nghiệm máu của Tây Hi, lanh quanh mãi, mới tìm đựợc các ngươi, nhưng thật không ngờ, Mạt Tâm đã qua đời mà Tây Hi thì cũng bị người của Du gia bắt đi…”
“Ta thực không hiểu nổi, Tây Hi rốt cuộc có điểm gì đặc biệt, tại sao người của Du gia lại muốn bắt con bé?” Diệp cha cũng rất bất ngờ.
“Ta đoán, ngày Tây Hi ra đời chính xác là đêm trung thu 20 năm trước phải không?”
Diệp cha bỗng ngẩn ra: “Không sai.”
Hạ Hồng Thiên chậm rãi nói: “Trong thế giới của bọn ta, có một truyền thuyết rất cổ xưa, rằng cứ 100 năm sẽ có một người sói không sợ đạn bạc được sinh ra, chính là vào ngày trăng tròn nhất của năm.”
“Không sợ đạn bạc?”
“Đúng vậy, người sói sợ đạn bạc, đó là một nhược điểm chí mạng, những bộ tộc người sói cho đến ngày nay, Du gia cùng với Hạ gia bọn ta được coi là hai bộ tộc lớn nhất. Du gia vẫn luôn muốn tiêu diệt bọn ta hòng xưng bá. Nhưng bởi vì đôi bên thực lực ngang nhau, bọn chúng vẫn không thể nào đạt được ý nguyện. Cho nên, bọn họ liền muốn tìm người sói trong truyền thuyết, tiến hành nghiên cứu những mong tìm ra được nguyên nhân mà cơ thể của người sói đó không sợ đạn bạc, như thế có thể dễ dàng tiêu diệt bọn ta. Theo như tiên đoán, người đó đã được ra đời từ 20 năm trước,cho nên từ đó, hai gia đình bọn ta vẫn không ngừng tìm kiếm mà vẫn bất lực không có tin tức gì, chưa từng nghĩ đến, người sói trong truyền thuyết lại là con gái của Mạt Tâm.”
“Khó trách Mạt Tâm lại muốn sửa giấy khai sinh của Tây Hi, hơn nữa còn dặn dò như thế mới bảo vệ được nó, thì ra là như vậy.” Diệp cha đã hiểu ra, gật gật đầu.
“Mạt Tâm thật là nhìn xa trông rộng, nếu như không phải là gặp cái tên giáo sư Khắc Lỗ Tư ấy thì bọn người Du gia cả đời cũng đừng mong tìm ra Tây Hi.”
“Nói như vậy, giáo sư Khắc Lỗ Tư cũng là người sói sao?”
“không, hắn chỉ là thủ hạ của Du gia, đối với Du gia vốn rất trung thành.”
Diệp cha ánh mắt bắt đầu lo lắng: “Tây Hi ở trong tay bọn họ có thể bị đe doạ đến tính mạng hay không?”
“Diệp bá bá, xin yên tâm.” Vốn ngồi yên lặng trên ghế salon chưa lên tiếng, lúc này Hạ Phùng Tuyền đã mở mắt ra, trên mặt hiện lên một vẻ rất tự tin: “Nếu cô nàng ngu ngốc này bọn chúng cướp từ trên tay con thì con nhất định sẽ mang được cô ấy trở về.”