Chạy tới chạy lui một vòng, cuối cùng lại quay trở lại phòng ngủ.
Diệp Tây Hi cảm thấy vô cùng quẫn bách và căm phẫn.
Hai tay của cô bị trói thật chặt, buộc trụ trên đỉnh đầu, mà cơ thể thì bị Hạ Phùng Tuyền đặt ngang trên giường.
Hạ Phùng Tuyền chậm rãi cởϊ qυầи áo của cô ra.
Chiếc sơ mi màu xanh lam cô khoác thêm vào bị kéo lên, vòng eo mảnh khảnh dần lộ ra, vòng 2 bằng phẳng, không có tỳ vết. Tiếp tục hướng lên phía trên, áσ ɭóŧ màu trắng kia, tinh khiết mà gợi cảm, quây lấy hai bầu ngực hoãn mỹ. Hai sợi dây áσ ɭóŧ kia kéo dài từ bả vai đến ngang lưng làm cho người ta thực muốn giật phăng nó ra.Còn có hai bên xương bả vai tinh tế nhô lên, đặc biệt xinh đẹp.
Ngay sau đó, nút quần jeans của cô cũng từ từ bị bật mở, kéo khoá trượt xuống, quần cũng chầm chậm cởi xuống. Hai bắp đùi nho nhỏ săn chắc, bóng loáng thẳng tắp, chỉ mới nhìn thôi đã thấy mê người rồi.
Tiếp theo, bộ áσ ɭóŧ kia bay vèo trong không trung, từ từ chậm rãi hạ cánh xuống nền nhà.
Bộ ngực đẫy đà đã được giải thoát khỏi sự trói buộc, hoàn toàn hiện ra trong không gian, trắng nõn mềm mại.
Diệp Tây Hi bắt đầu cực quậy quẫy đạp giãy dụa người.
“Đừng tốn sức nữa, em không thể nào chạy thoát khỏi tay anh đâu.” Hạ Phùng Tuyền nói.
Động tác của hắn chậm chạp mà nhàn nhã như đi chơi, làm cho Diệp Tây Hi cảm thấy tê liệt dần dần.
Sau đó, mảnh vải cuối cùng trên người cô cũng bị lột xuống, tất cả cơ thể cô lúc này đã hiện ra trước mắt Hạ Phùng Tuyền.
Hạ Phùng Tuyền bắt đầu cởi đến áo của hắn, từng nút áo dần mở ra, tiếp theo, bộ ngực rắn chắc của hắn đã lộ ra trước mắt Diệp Tây Hi.
Vạm vỡ, săn chắc, màu đồng rám nắng.
Vóc dáng tuyệt mỹ không thua kém bất kì người mẫu nam nào trên tạp chí hay trên ti vi cả.
Nhưng mà Diệp Tây Hi bây giờ không có tâm trạng nào để chiêm ngưỡng và bình luận, bởi vì— Hạ Phùng Tuyền đang cởϊ qυầи!
Diệp Tây Hi quá sợ hãi, giãy dụa như bị rắn độc cắn không bằng ấy.
Nhưng lập tức Hạ Phùng Tuyền đè cô xuống, cảnh cáo: “Anh hy vọng em có thể ngoan một chút, làm cho bản thân chịu ít đau đớn một chút.”
“Thật cảm ơn các hạ đã “hảo tâm” nhắc nhở!” Diệp Tây Hi mát mẻ nói.
“Đừng tức giận như vậy chứ, anh không muốn phá vỡ không khí của chúng ta đâu.” Hạ Phùng Tuyền trả lời có vẻ rất bình tĩnh ngữ khí thản nhiên.
“Ồ vậy thì chắc tôi phải xin lỗi rồi!” Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi.
“Không sao.” Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười, cười mà như không cười.
Diệp Tây Hi giận đến bốc hoả, ngất đi, nhưng chưa có ngất được bao lâu đã nhanh chóng tỉnh táo lại—Hạ Phùng Tuyền vẫn tiếp tục cởϊ qυầи của hắn!
“Hạ Phùng Tuyền, nếu là đàn ông thì anh hãy dừng lại ngay!” Diệp Tây Hi kêu to.
“Diệp Tây Hi, trong trường hợp này, dừng lại mới chính là không phải đàn ông đó!” Hạ Phùng Tuyền không chút nào để ý vẫn tiếp tục.
“Có bản lĩnh thì anh hãy cố gắng để tôi tự nguyện hiến dâng đến tận miệng đi, ép buộc người khác, anh không thấy xấu hổ hay sao!” Diệp Tây Hi bắt đầu chơi trò khích tướng.
Ai ngờ Hạ Phùng Tuyền lì lợm nói: “Anh có bản lĩnh hay không, đợi lát nữa em biết liền ấy mà.”
Diệp Tây Hi nói bằng âm mũi: “Hạ Phùng Tuyền, tôi chán ghét anh!”
“Anh biết.” Hạ Phùng Tuyền ngữ điệu bình tĩnh.
Diệp Tây Hi thực sự chán nản: “Tôi không thương anh đâu!”
“Anh biết.” Hắn nói vô cùng bình thản.
“Thế tại sao lần nào anh cũng ép buộc tôi vậy?”
“Bởi vì lần nào em cũng không chịu hợp tác chứ sao.”
Đây quả thực là đạo lý ép buộc mà!
“Anh làm vậy thì còn có ý nghĩ gì nữa!?”
“Có ý nghĩ hay không thì một lúc nữa mới biết được a~”
“Anh có hiểu sĩ diện là gì không, có hiểu ôn nhu là như thế nào không, anh vốn không phải là đàn ông mà!”
“Nói như vậy là em thích kiểu đàn ông ôn nhu hả?” Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên dừng động tác.
“Không sai!” Diệp Tây Hi cho là thời thế đã thay đổi, cơ hội đến, vội vàng nói tiếp theo lời hắn.
“Khó trách em lại quyến luyến mãi không quên được tên Du Giang Nam kia.” Hạ Phùng Tuyền giọng nói có chút gió lạnh.