Chương 8

12

Ba người chúng tôi bắt xe, đi đến trung tâm thương mại.

Gia cảnh của Huyên Huyên khá tốt, rất am hiểu hàng xa xỉ nên đã chọn giúp tôi vài bộ đồ cùng túi đơn giản phù hợp với dáng người và khí chất của tôi.

Sau khi mua sắm thả ga, ba người chúng tôi xách túi lớn túi nhỏ bước ra, đi chưa được mấy bước, Trần Giai Giai đột nhiên nhỏ giọng nói: “Tư Tư, nhìn phía bên trái cậu đi, hình như đó là Tống Nghiên, sao bên cạnh còn có cô gái khác, vừa mới công khai đã nɠɵạı ŧìиɧ?”

Tôi mặt không đổi sắc quay đầu lại nhìn phớt qua.

Tống Nghiên tay đút túi quần nóng nảy đi về phía trước, người phụ nữ bên cạnh nhìn không rõ mặt, trắng đến chói mắt kéo tay anh, đeo giày cao gót chật vật mãi mới đuổi kịp anh ấy.

Huyên Huyên xắn tay áo: "Đúng là anh ta rồi, còn không biết xấu hổ đi về phía chúng ta, để tớ giúp cậu mắng con bồ nhí cho hả giận".

“Đừng đừng đừng". Tô vội giữ chặt lấy Huyên Huyên, lấy kính râm và mũ từ trong túi đựng đồ ra đeo vào, cúi đầu khom lưng, len lén kéo hai người họ lùi lại thật nhanh: “Mau lên, đừng để anh ấy nhìn thấy tớ".

Ba người lôi lôi kéo kéo nhau trốn vào một cửa hàng sang trọng.

Tôi lén thò đầu ra do thám địch.

Huyên Huyên tức giận kéo tôi lại, tháo kính râm của tôi ra.

"Không đúng, tớ không thể hiểu nổi giờ là ai đang nɠɵạı ŧìиɧ nữa, sao cậu chuồn còn nhanh hơn anh ta vậy, chuyện này là như thế nào?"

“Đương nhiên là anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng tớ không thể để anh ấy biết tớ biết anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ được, lỡ như anh ấy thẹn quá hoá giận muốn chia tay tớ, loại chuyện tốt như này tớ phải đi đâu kiếm lại bây giờ?”

Huyên Huyên giơ ngón tay cái lên: "Làm phiền cậu rồi, là tại tớ quá nhỏ nhen".

Ba người chúng tôi mặt dày trốn trong cửa hàng sang trọng cho đến khi nó đóng cửa, sau khi chắc chắn rằng chúng tôi sẽ không đυ.ng phải Tống Nghiên mới rón rén đi về.

Vừa đến ký túc xá không bao lâu, Tống Nghiên đã gửi tin nhắn tới.

“Hôm nay ra ngoài à?”

Tôi chối bay chối biến: “Em không có".

Đó là hai mươi vạn đấy, không thể thừa nhận được.

13

Tôi và Tống Nghiên ngày càng trở nên thân thiết.

Thỉnh thoảng anh sẽ dậy sớm rồi đợi tôi ở dưới lầu.

Tôi khổ luyện kỹ năng trang điểm. Một hôm, tôi cố tình dậy sớm trang điểm nhẹ, mái tóc đen xoăn buông xõa trên vai, khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khôi.

Vừa xuống lầu, tôi đã nhìn thấy một bóng người cao gầy đang đứng dưới gốc cây bạch quả.

“Chồng ơi, buổi sáng tốt lành". Tôi chủ động chào hỏi.

Tống Nghiên tùy ý ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy tôi, động tác đang hút thuốc của anh khẽ dừng lại. Anh nhìn chằm chằm tôi trong hai giây, sau đó dập điếu thuốc đi và tiến lên vài bước.

"Đẹp không?". Tôi chủ động quay một vòng để anh ngắm.

Anh nhếch môi, kiên nhẫn nhìn tôi phô diễn xong: “Đẹp, sao hôm nay lại cố tình trang điểm?”

“Sau này, ngày nào em cũng sẽ trang điểm". Tôi chủ động ôm tay anh.

Cánh tay Tống Nghiên nhất thời cứng đờ, lúng túng quay mặt đi: "Em trang điểm hay không trang điểm đều rất xinh đẹp".

Anh vừa nói xong, chuông điện thoại liền reo lên.