Chương 2

Ánh mắt Đàm Tiếu dừng lại ở ba chữ chấn động não, trong đầu mơ hồ hiện lên một số hình ảnh rời rạc, hình như cậu thực sự bị bóng rổ đập vào đầu, trong ký ức của cậu, cậu đã đi ngang qua một công viên thể thao, không biết là tên ngốc nào kỹ thuật kém, đánh bóng rổ không trúng rổ, lại còn gây họa cho người qua đường vô tội như cậu.

Cảnh tượng bị thiên thạch rơi trúng quả thật rất hỗn loạn, không hề chân thật chút nào, chắc hẳn là do đầu bị đập nên sinh ra ảo giác, mơ một giấc mơ kỳ quái.

Cậu nhanh chóng tự thuyết phục bản thân, lướt điện thoại vài phút, rất nhanh đã tìm lại được ký ức liên quan. Cậu là một sinh viên vừa tốt nghiệp cấp 3, vừa thi xong đại học, đến thành phố này tìm việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè, kết quả là việc chưa tìm được đã xui xẻo phải vào bệnh viện. Cũng may là cái tên gây tai họa kia còn chút lương tâm, đã đưa cậu vào bệnh viện.

Nhìn số dư ba con số trong thẻ, Đàm Tiếu không khỏi lo lắng, cậu phải nhanh chóng tìm việc mới được.

"Bác sĩ đến kiểm tra phòng đây."

Cửa phòng lại bị gõ, lần trước là y tá, lần này là bác sĩ.

Đàm Tiếu không ngẩng đầu lên, nói: "Vào đi, tôi đang ở đây."

Cánh cửa "cọt kẹt" một tiếng bị đẩy ra, Đàm Tiếu cũng ngẩng đầu nhìn sang, sau đó liền nhìn thấy người mặc áo blouse trắng dẫn đầu. Thật ra bác sĩ đến có năm sáu người, nhưng trong nháy mắt, Đàm Tiếu chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của người đang được vây quanh.

Đó là một khuôn mặt như thế nào nhỉ, không thể nói là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chỉ là khí chất rất đặc biệt, khí chất dịu dàng nho nhã, dáng người cao gầy, mặc dù đeo khẩu trang nhưng làn da đặc biệt trắng trẻo. Sống mũi cao thẳng của đối phương đeo một cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn có chút phong thái của loại người nhã nhặn bại hoại.

Đàm Tiếu sờ sờ ngực mình, cảm thấy tim đập nhanh một cách lạ thường, trái tim thiếu nam như chạy marathon ngàn mét, nhảy lên thình thịch không ngừng.

Vị bác sĩ này không phải là tuyệt thế mỹ nam gì, nhưng trong mắt Đàm Tiếu, trên người đối phương như được phủ thêm vô số lớp filter ánh sáng dịu dàng, nhịp tim cậu tăng vọt, trong l*иg ngực như có một con nai con đang chạy loạn.

Ánh mắt cậu hướng xuống dưới, nhìn tấm bảng tên trên ngực bác sĩ: "Bác sĩ điều trị chính - Ôn Di". Còn trẻ như vậy đã là bác sĩ điều trị chính, quả nhiên xứng đáng là người trong lòng cậu.

Đàm Tiếu thầm đọc cái tên Ôn Di, càng đọc càng thấy êm tai.