Chương 8

“Bình thường anh ấy kể về tôi thế nào vậy?” Tôi rất tò mò.

William ra hiệu cho tôi thắt dây an toàn, nhìn về phía trước nói: “Cậu ấy nói cô là cô gái tốt nhất trên đời.”

Nhìn đi, Tống Thư của tôi đấy.

Là Tống Thư đã quỳ xuống trước mộ bà nội, hứa sẽ đối xử tốt với tôi cả đời năm tôi học lớp 8.

Sau khi tới chỗ của William, tôi mang hành lý xuống dưới.

“Hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu đi chơi.”

“Được!” Tôi cười bằng giọng Tống Thư thích nhất, còn nhảy mấy cái trong phòng khách.

Suốt mười ngày, William dẫn tôi đi du lịch khắp nơi ở Úc.

Lúc xuống biển, tôi bôi kem chống nắng khắp người.

Lướt sóng không đơn giản chút nào, phải gồng cơ, phải đứng đúng tư thế.

William chơi một lúc rồi thôi, còn tôi luyện tập từ sáng đến tối.

Tôi uống nước biển không biết bao nhiêu lần, bữa tối hôm đó cũng nuốt không trôi, nửa đêm còn bị trượt rút ở bắp chân, đau đớn lăn lộn trong phòng.

Khi đến rạn san hô Great Barrier, lần đầu tiên tôi được lặn với ống thở.

Huấn luyện viên bảo tôi đặt tay lên phao cứu hộ, anh ấy dắt chúng tôi lặn sâu xuống bờ biển.

Tôi nhìn những rạn san hô đầy màu sắc dưới biển, nhìn những con cá nhỏ trong suốt bơi qua mình ở khoảng cách 15cm, không nhịn được nghĩ tới những bức ảnh Tống Thư gửi cho tôi.

Những loài cá biển và san hô với nhiều hình thái khác nhau, hóa ra chúng được chụp như thế này.

Chúng cách tôi gần như vậy, gần đến nỗi tôi chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm vào.

Tối hôm đó, tôi tìm những bức ảnh Tống Thư gửi cho tôi, so sánh từng bức một xem có phải là cùng một nơi hay không.

Trời không phụ lòng người, tôi thực sự tìm thấy rồi.

Chính là đám cá nhỏ trong suốt đó, trên đầu chúng có một đốm màu đen, có thể phân biệt được. Tôi hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ, có cảm giác như mình được chụp ảnh chung với Tống Thư.

Mấy ngày sau, William lại dẫn tôi đi Sydney. Nói thật, tôi không thích Sydney lắm, ở đó quá nhiều người, trung tâm thành phố vào giữa đêm còn bị đám thanh niên lêu lổng đuổi theo mắng.

William nói quen rồi là được.

Tôi không nhịn được hỏi: “Anh và Tống Thư cũng bị mắng rồi sao?”

“Đương nhiên rồi, năm đó Tống Thư bị một thanh niên cướp di động ở ga tàu hỏa, cậu ấy tức giận đánh người ta một trận, bản thân cũng bị thương. Tôi ở Úc nhiều năm rồi vẫn không quên được cảnh này!”

Tôi lập tức cau mày: “Tống Thư chưa từng kể chuyện này với tôi!”

“Chắc cậu ấy sợ cô lo lắng.”