Mặc dù tôi rất tò mò Sở Giang Khoát sẽ đưa tôi đi đâu, nhưng tôi nghĩ đến việc đi bệnh viện ngày hôm nay.
Ta lắc đầu nói: "Em không đi, hôm nay em có việc."
"Có việc gì vậy?"
Tôi không trả lời Sở Giang Khoát, dù sao chúng tôi cũng không quen biết nhau nhiều, mới chỉ gặp nhau hai lần.
Không nhận được câu trả lời của tôi, Sở Giang Khoát tiến tới nắm lấy tay tôi: "Bất kể em phải làm gì, hãy đến gặp bác sĩ trước cũng không muộn."
Ban đầu tôi định hất tay anh ta ra, nhưng tôi dừng lại khi nghe những gì anh ta nói.
Tôi bị anh đẩy lên xe.
Không biết xe đã đi bao lâu, tôi chậm rãi nói: "Hôm nay anh đặc biệt tới đây để đưa em đi bệnh viện?"
Sở Giang Khoát bị tôi hỏi đột ngột, anh sững người một lúc rồi mỉm cười và nói: "Đúng một nửa."
Một nửa? Hóa ra là tôi đã suy nghĩ quá nhiều.
Nghe câu trả lời như vậy, tôi cảm thấy thất vọng trong giây lát.
Giây tiếp theo, anh nói tiếp: "Nửa còn lại là vì anh muốn gặp em."
Tôi ngước lên nhìn anh, muốn nói nhưng không thể.
Anh ấy nói thêm, "Làm sao? Bạn trai muốn gặp bạn gái của mình không phải là điều bình thường sao?"
Nó có vẻ là khá bình thường.
Sở Giang Khoát ngạc nhiên tiếp tục nói: "Mao Mao, em đỏ mặt sao?"
Nghe anh nói, tôi vội đưa tay lên sờ mặt.
Nóng quá!
Không phải như vậy!
Tôi vội vàng phủ nhận: "Em... em không có."
Cái lưỡi hình như có chút không nghe lời!
Sở Giang Khoát gật đầu với vẻ tán thành.
Sau đó anh ấy nghiêm túc nói: "Chắc là ta nhìn nhầm, dù sao những lời Mao Mao nói với anh trước đây còn ghê gớm hơn thế này nhiều."
Khi anh ấy nói điều này, ngân hàng ký ức của tôi lập tức mở ra, nghĩ đến những lời táo bạo tôi từng nói, mặt tôi lại càng nóng hơn.
Tôi: "Lâm Giang, khi nào thì em mới có thể ngủ để khi trở mình có thể nằm trong vòng tay anh."
Tôi: "Lâm Giang, tình yêu của anh dành cho em giống như chiếc máy kéo lên dóc, sức mạnh tuyệt vời."
Tôi: "Lâm Giang, em sẽ trình bày cho anh biết các loại bùn luôn phổ biến trong khoa học phổ thông, chẳng hạn như xi măng, khoai tây nghiền, bông thủy tinh. Hôm nay em thèm bùn quá."
Tiểu Hồng Thư(*) vạn năng, lắng nghe tôi, cảm ơn bạn đã giúp.
(*) Tiểu Hồng Thư (小红书): là một phương tiện truyền thông xã hội và nền tảng thương mại điện tử. Tiểu Hồng Thư được coi sự thay thế của Instagram ở Trung Quốc.
Trong khi tôi đang tìm kiếm các đường tiếp theo có thể đến thì chiếc xe đã dừng lại.
Tôi vội vàng mở cửa bước xuống xe.
Sở Giang Khoát đưa tôi đến bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố.
Có một chuyên gia về não nổi tiếng ở Trung Quốc. Năm năm trước, bố mẹ tôi muốn gặp chuyên gia này để chữa cho tôi, nhưng họ không thể hẹn trước được.
Bác sĩ mà Sở Giang Khoát hôm nay đưa tôi đến gặp chính là chuyên gia về não này.
Tôi đã nghĩ rằng Sở Giang Khoát đã chi rất nhiều tiền để hẹn gặp. Sau khi gặp mặt, tôi mới biết chuyên gia não này và Sở Giang Khoát là bạn bè, là dựa vào mối quan hệ của họ.
Tôi đưa cho chuyên gia giấy tờ đã được chuẩn bị trước, sau đó tiến hành một loạt các cuộc kiểm tra.
Kết quả kiểm tra sẽ sớm có.
Giống như những gì bệnh viện trước đó đã cho kết quả, não của tôi không có vấn đề gì cả.
Sở Giang Khoát vội vàng hỏi: "Không có việc gì, vậy em ấy đau đầu là như thế nào?"
Vị chuyên gia suy nghĩ một lúc rồi nói: "Theo phán đoán của tôi, nguyên nhân khiến cô ấy đau đầu là do tâm lý gây ra".