Nửa năm trước, sau khi tốt nghiệp cử nhân, tôi định tiếp tục thi lên Cao học nên lao vào học tập, ngày nào cũng đọc sách, đi đường cũng đọc sách, hi vọng có thể xong nó càng sớm càng tốt. .
Không giống như tôi, những người bạn cùng phòng của tôi, tất cả đều đã bắt đầu đi làm và lần lượt có bạn trai.
Và tôi trở thành đối tượng cho những lời phàn nàn và trêu đùa của họ khi còn là một người độc thân, tôi sao có thể thừa nhận thất bại.
Không phải chỉ yêu đương thôi sao? Ai mà chẳng giống nhau.
Vì vậy, tôi đã đăng tin nhắn "Bí mật tuyển bạn trai" lên diễn đàn trường và đính kèm ID WeChat của tôi.
Không lâu sau, Lâm Giang đã thêm tôi.
Vốn dĩ muốn so sánh thêm vài người nữa rồi mới chọn, nhưng không biết tại sao chỉ có mỗi Lâm Giang thêm tôi nên miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng Lâm Giang lại quá giỏi tán tỉnh, chỉ sau vài chiêu đã chinh phục được tôi.
Thế là tôi bắt đầu thói quen hẹn hò qua mạng của mình.
Cao thủ tán gái trở thành nam thần cấm dục, sự đảo ngược này...
Chẳng lẽ Sở Giang Khoát phạm sai lầm, là phương thức tuyên truyền của anh ấy. Không phải người nổi tiếng thích tham gia tuyên truyền CP sao?
Với chút may mắn cuối cùng trong tay, điện thoại của tôi reo lên.
Là Lâm Giang gửi tin nhắn: "Anh là Sở Giang Khoát."
"Mao Mao, em không muốn gặp anh sao, đến đây đi."
Gửi cho tôi một địa điểm.
"Anh đang đợi em!"
Tôi nhìn vào tin nhắn trên màn hình, nhưng tôi không mở xem địa điểm đó.
"Nếu như em không tới, anh sẽ tới đón em."
"Đến lúc đó, mọi người sẽ biết bạn gái của anh là ai."
Nếu fan bạn gái của Sở Giang Khoát biết chuyện thì tốt thôi.
Tôi lập tức nhắn lại: "Em đi đây!"
"Mao Mao thật đáng yêu."
Tôi rùng mình.
Nghĩ tới những lời này do Sở Giang Khoát nói ra, tôi cảm thấy rất khó xử.
Sau khi thu dọn gọn gàng, tôi bắt taxi đến nơi Sở Giang Khoát gửi.
Đó là một quán cà phê rất yên tĩnh.
Khi tôi đến nơi, quản lý của Sở Giang Khoát đã đợi sẵn ở đó.
Cô ấy đưa tôi đến trước cửa một căn phòng để tôi tự đi vào, rồi cô ấy rời đi mà không ngoảnh lại.
Giơ tay mấy lần, tôi vẫn không có dũng khí đẩy cửa vào.
Tôi luôn rất dũng cảm, nếu chỉ có Lâm Giang ở bên trong, tôi sẽ không chút do dự mở cửa.
Nhưng bây giờ lại là Sở Giang Khoát, nam diễn viên trẻ nhất làng giải trí, đồng thời là nam thần trong lòng vô số cô gái.
Nếu không thì, tốt nhất là tôi nên quay về!
"Két"
Ngay khi tôi quay đi, cánh cửa sau lưng tôi mở ra.
Ngay lập tức có một giọng nam rõ ràng vang lên.
"Mao Mao, em đi đâu?"
"Tôi không phải, anh nhận nhầm người rồi."
Nói xong tôi quay người bỏ chạy.
Nhưng tôi chưa kịp chạy được mấy bước thì ai đó nắm lấy cổ tay tôi và kéo lại.
Sau đó, có tiếng rêи ɾỉ trầm trầm vang trên đầu tôi.
Tôi... va vào ngực Sở Giang Khoát.
"Mao Mao, em nặng hơn 40 cân đấy."
"Anh nói nhảm, em mới có 40 cân."
Xong rồi, đây chẳng phải là vả mặt sao?
Tiếng cười không giấu giếm của Sở Giang Khoát lọt vào tai tôi, nhưng tôi không dám ngẩng đầu lên.
"Đi, chúng ta vào trong nói chuyện."
Anh vẫn không buông bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi mà cứ tự nhiên nắm tay tôi bước vào trong phòng.
Sau khi bước vào, tôi phản ứng lại vội hất tay anh ra, nhưng anh không nói gì nữa.
Anh ấy còn kéo ghế cho tôi rất lịch sự.
Đồ uống đã được đặt trên bàn, tôi nhìn vào chiếc cốc trước mặt.
Đó không phải cà phê mà là một tách trà, đó là Nguyên Thảo, thứ chỉ có ở quê hương chúng tôi.