Chương 7

Sau khi dọn dẹp bàn ăn và bếp, tôi trở vào phòng, lấy cuốn sổ và chuẩn bị bắt đầu sự nghiệp.

Kết quả là đầu tôi trống rỗng.

Thực ra, không có nhiều điều để viết về những khoảnh khắc ở bên Phó Hoài.

Ngay cả khi tôi viết nó, tôi không thể đăng tải nó.

Tất cả toàn là nội dung hài hòa ,thậm chí có thể phải ngồi tù.

Phải chăng công việc thu ngân trong siêu thị là đích đến cuối cùng của tôi?

Ngay khi tôi mở trang web tìm việc làm, anh trai đã gọi điện thoại cho tôi.

"Tô Tô, đã xảy ra chuyện lớn rồi, em hãy quay về nhanh."

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” tôi hỏi.

Phó Hoài đêm qua vừa mới uy hϊếp tôi, tôi sợ lần này về nhà sẽ tự chui đầu vào lưới.Nếu anh ta tìm bố mẹ và anh trai tôi để thẩm vấn tôi, dù tôi có mở miệng mười lần cũng không thể giải thích được.

"Mẹ chúng ta xảy ra chuyện, không thể nói rõ ràng trên điện thoại được, tóm lại thì em về nhanh lên nhé!" Anh tôi lo lắng cúp điện thoại.

Khi nghe tin mẹ xảy ra chuyện, tôi không có ý định đi tìm việc làm nữa.

Lấy túi và bắt đầu quay về.

Về đến nhà, cả nhà đang ngồi ở phòng khách đợi tôi, Phó Hoài không có ở đó, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ chúng ta sao vậy?” Trong phòng khách không có mẹ nên tôi phải hỏi anh trai.

Anh trai tôi nhìn tôi và ngập ngừng nói: “Em nên hỏi bố đi.”

“Bố, mẹ bị sao vậy ạ?” Chẳng lẽ mẹ mắc bệnh hiểm nghèo nào đó?

Trên TV cũng phát như này trong tiểu thuyết cũng được viết như vậy.

“Mẹ con bị lừa rồi!” Bố tôi vẻ mặt buồn bã thở ra một hơi dài.

"Bị lừa cái gì ạ?"

“Ở độ tuổi này, ngoài tiền ra thì người ta còn có thể lừa được gì nữa?” anh tôi phàn nàn.

“Bị lừa bao nhiêu?”

Anh tôi giơ hai ngón tay ra.

"2 vạn?"

Anh tôi lắc đầu.

"20 vạn?"

Anh tôi gật đầu.

Má nó!

Bây giờ tôi định lấy 20 vạn tệ mà Phó Hoài đã đưa cho tôi, liệu còn kịp không?

Sau khi hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, tôi bưng tô mì đi vào phòng thuyết phục mẹ.

"Mẹ, hết tiền có thể kiếm lại,nhưng đừng làm hại sức khoẻ."

Bố tôi nói từ khi mẹ tôi biết mình bị lừa, mẹ tôi đã không ăn gì từ tối qua.

Mẹ trùm chăn phớt lờ tôi, tôi đặt tô mì xuống, đưa tay kéo chăn ra.

Sau đó tôi thấy mẹ tôi đang nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.

Tôi thở dài: “Không phải chỉ có 20 vạn thôi sao? Con sẽ kiếm lại cho mẹ ngay.”

“Đó là số tiền hồi môn mẹ để dành cho con đấy.” Mẹ tôi nghẹn ngào.

Tôi choáng váng.

Mẹ tôi lau mặt nói tiếp: “Nhà Tiểu Phó tốt như vậy , cậu ấy không ghét bỏ con, nhưng chúng ta không thể để nhà chồng tương lai coi thường con. Chúng ta muốn kiếm thêm tiền hồi môn cho con…”

"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con mới 22 tuổi, con cũng không muốn kết hôn sớm như vậy." Tôi nhanh chóng ngăn ý nghĩ khủng khϊếp này của mẹ: "Hơn nữa, con có thể tự mình kiếm tiền hồi môn, tiền tiết kiệm của mẹ và bố chỉ cần để lại dưỡng già là được ạ.”

“Con tự kiếm tiền à?” Mẹ tôi cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần và mắng tôi: “Tốt nghiệp cấp ba con có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Tốt nghiệp cấp 3 thì sao ạ?” Tôi không phục giải thích: “Nếu lúc đầu không phải Phó Hoài giở trò, có lẽ bây giờ con đã trở thành một đại minh tinh.”

"Có Tiểu Phó cần con, mẹ sẽ cảm ơn sâu sắc , còn trở thành một minh tinh,với tuổi tác của con thì nằm mơ đi". Mẹ tôi bắt đầu công kích cá nhân tôi.

Tôi thấy mẹ tôi bây giờ rất tức giận, làm tổn thương người khác nên nhân cơ hội bưng mì lên cho mẹ và nói: “Mẹ ăn đi thì mới có sức mắng con.”

Tôi mỉm cười nịnh nọt với mẹ, mẹ tôi nhìn tôi, không khỏi nhéo mặt tôi, cười ra nước mắt.

“Còn phải nói, con gái của ta còn xinh đẹp hơn cả minh tinh, Tiểu Phó đã nhặt được bảo bối.”

"Mẹ biết là tốt rồi, đừng suốt ngày khen ngợi con của người khác, con gái của nhà khác cũng không bằng nhà ta." Tôi bất mãn phản kháng.

Bây giờ tôi không dám nói cho mẹ biết chuyện tôi và Phó Hoài chia tay, sợ mẹ sẽ giáng cho một trận đòn.

“Con gái của mẹ là nhất.” Mẹ mỉm cười với tôi, cầm bát bắt đầu ăn mì.

Khi tôi bưng chiếc bát rỗng đi ra, anh trai tôi giơ ngón tay cái lên và nói: “Quả nhiên, em mới là con ruột của bà ấy.”

"Cút đi!" Đã bao nhiêu tuổi rồi , còn ghen tị với tôi.

Sau khi xoa dịu mẹ, tôi bắt đầu hỏi bố về tình hình kinh tế của gia đình.

Bố mẹ tôi chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, hai năm trước họ đã hỗ trợ cho anh trai tôi mua nhà, gia đình chúng tôi chắc hẳn vất vả lắm mới tiết kiệm được 20 vạn tệ. Bây giờ tiền cũng bị lừa, không biết cuộc sống sau này có khó khăn không.

Nếu thực sự khó khăn, tôi sẽ lấy 20 vạn tệ mà Phó Hoài đưa.

"Tô Tô, đừng lo lắng về chuyện của hồi môn. Bố con đã âm thầm tiết kiệm rất nhiều tiền riêng trong những năm qua, ta nhất định sẽ để con nở mày nở mặt kết hôn." Bố tôi nắm lấy tay tôi, trầm giọng nói.

“Bao nhiêu?” Tôi tò mò.

Bố tôi giơ hai ngón tay lên.

"2 vạn?"

Bố tôi lắc đầu.

"20 vạn?"

Bố tôi lại lắc đầu.

Tim tôi đập nhanh hơn, tôi nuốt nước bọt không dám tin: “200 vạn?”

Bố tôi tát thẳng vào mặt tôi: “Con đang nghĩ cái gì vậy! Là 2000 tệ!”

"..."

Tạm biệt bố!