Chương 16

Chúng tôi tìm một chiếc ghế ở công viên gần đó ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần với một thần tượng nên tôi có chút lo lắng.

Lương Yên lên tiếng trước.

"Tôi đã nghe nói về em từ lâu rồi, Lâm Tô Tô."

"Hả?" Tôi nổi tiếng đến thế à?

"Phó Hoài đã nói những lời gay gắt với bên ngoài, cấm bất cứ ai xúc phạm Lâm Tô Tô."

“Hả?” Chuyện đó xảy ra khi nào?

Ban đầu khi mới ký hợp đồng đã bị Phó Hoài nhìn trúng.

Không có cơ hội ra mắt.

Sau khi trở thành bạn gái của Phó Hoài, về cơ bản tôi đã tránh xa vòng đó.

" Chuyện trước khi em ký hợp đồng." Lương Yên nói.

“Sao có thể?” Phó Hoài chưa từng gặp tôi trước khi ký hợp đồng.

Tiểu Thu nói rằng khi xem buổi biểu diễn đầu tiên của tôi, anh ta cảm thấy tôi có tiềm năng nhất, anh ta đánh giá cao tài năng của tôi nên đã chọn tôi làm bạn gái của anh ta.

"Hàn Lâm ghét nhất chính là sinh nhật của cô ấy, ngày 7 tháng 6, cô ấy đã chở một thí sinh suýt đến muộn vào phòng thi, Phó Hoài cũng có mặt trên xe ngày hôm đó."

Tôi dường như nhớ ra.

Hôm đó xích xe đạp của tôi rơi ra, tôi lo lắng đến mức bật khóc, một người chị tốt bụng đã đưa tôi vào phòng thi.

Lúc đó hình như có một người đàn ông đang ngồi trong xe.

Người đó hóa ra là Phó Hoài!

Thật là một duyên số kỳ lạ!

“Ngày đó, Hàn gia và Phó gia bàn tính chuyện kết hôn, nhưng Phó Hoài từ chối.

Anh ấy nói họ chỉ là bạn bè bình thường.

“Cũng từ đó, Phó Hoài bắt đầu liên tục thay đổi bạn gái để thoát khỏi sự vướng mắc của Hàn Lâm. Sau này, bạn gái của anh cũng ngừng thay đổi và bắt đầu sống một cuộc sống ẩn dật. Hàn Lâm nghĩ rằng cuối cùng anh cũng đã thay đổi cách sống của mình, kết quả lại phát hiện ra có một cô gái đang bí mật sống trong nhà của Phó Hoài.”

"Cô gái đó chính là em.”

“Nói đến đây thì Hàn Lâm đã hiểu ra tất cả, hoá ra mọi thay đổi ở Phó Hoài đều bắt đầu từ lúc em lên xe.”

Sau khi nghe Lương Yên nói những điều này, tôi sốc đến mức không thể nói nên lời.

Tôi chưa bao giờ biết rằng cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với Phó Hoài lại có thể bắt nguồn từ ngày tôi thi tuyển sinh đại học.

Nói cách khác, mọi điều anh ấy nói với tôi đều là sự thật.

Anh ấy thực sự đề nghị tôi làm bạn gái anh ấy vì anh ấy thích tôi.

“Còn anh thì sao, Lương Yên, anh và Hàn Lâm xảy ra chuyện gì thế?” Sau khi bình tĩnh lại, nghĩ đến việc anh bị Hàn Lâm coi như món hàng, tôi cảm thấy rất bất bình.

"Lâm Tô Tô, không phải ai cũng may mắn như em, người gặp em là Phó Hoài." Lương Yên tiếp tục, "Tôi nói với em nhưng điều này chỉ để nhắc nhở em rằng nếu không có sự bảo vệ của Phó Hoài, em sẽ c.h.ế.t rất thảm, đặc biệt sau khi đánh bại nhị tiểu thư Hàn gia.”

"..." Có phải nói quá như vậy không?

Lương Yên đứng lên, trên mặt khôi phục vẻ lạnh lùng: "Việc nhỏ khiến ngươi vui vẻ, việc lớn lại có hại cho bản thân, hy vọng em biết."

Sau khi Lương yên rời đi, tôi trầm ngâm quay lại cửa hàng tiện lợi.

Phó Hoài đang nói chuyện với Đồng Bá.

Khi nhìn thấy tôi, anh ấy liền mắng tôi: “Em không trả lời tin nhắn WeChat,cũng không điện thoại à?”

"Ah?"

Lúc này tôi mới nhớ ra rằng điện thoại của tôi đang ở chế độ im lặng.

Tôi nhấc máy lên thì thấy có nhiều cuộc gọi nhỡ là của người nhà.

“Anh trai nói kết quả kiểm tra của bà đã có.”

"Nó có lành tính không?"

“Ừ.” Phó Hoài nhìn tôi mỉm cười.

Tôi mừng rỡ ôm lấy anh: “Tuyệt quá!”

Phó Hoài sửng sốt một lát, sau đó ôm chặt tôi bằng cả hai tay.

Đồng Bá ở một bên ăn hạt dưa, “Giới giải trí thật sự khác biệt, bạn bè bình thường cũng có thể ôm nhau.”

"im đi!"

Tôi và Phó Hoài đồng thanh nói.

Sau sự việc này, tôi không còn chối bỏ Phó Hoài nhiều như vậy nữa.

Tôi cũng bắt đầu chấp nhận anh ấy là bạn của mình.

Sau khi bà ngoại tiêm thuốc, quầng thâm trong mắt bà dần biến mất.

Bác sĩ nói, về sau tác dụng của thuốc sẽ ngày càng ngắn.

Tôi rất buồn, nhưng bà lại thản nhiên nói: “Nha đầu ngốc, dù bà nội không nhìn thấy thì trong lòng bà vẫn luôn có con.”

Phó Hoài nắm tay sau lưng, “Y học tiến bộ nhanh quá, có lẽ sẽ có loại thuốc tốt hơn được sản xuất.”

“Vẫn là Tiểu Phó biết nói chuyện.” Bà ngoại giơ ngón tay cái ra hiệu cho Phó Hoài.

Ngày bà xuất viện, mẹ tôi nấu một bàn đầy món ăn.

Kêu tôi gọi Phó Hoài tới.

Công ty của anh ấy gần đây có một bộ phim mới sắp ra mắt nên chắc anh ấy rất bận rộn.

Tôi muốn từ chối.

Mẹ tôi giận dữ nói: “Yêu cầu con gọi điện thoại khó quá! Mẹ sẽ tự làm.”

Nói xong, mẹ gọi điện video cho Phó Hoài trên WeChat trước mặt tôi.

Vừa biết mình được mời đến ăn cơm ,Phó Hoài liền vui vẻ đồng ý.

Buổi tối, cả nhà ngồi thành vòng tròn.

Ăn được nửa bữa, mẹ tôi lấy trong túi ra một tấm thẻ, đặt lên bàn và nói: "Tiểu Phó, cảm ơn con đã giúp dì lấy lại số tiền này."

“Đều là công lao của cảnh sát nhân dân.” Phó Hoài vẫn bình tĩnh.

Tôi ngửi thấy mùi gì đó tanh tanh.

"20 vạn tệ này vốn là ta dùng làm của hồi môn cho Tô Tô, bây giờ con đã lấy lại được tiền, dì sẽ đưa tiền cho con cất giữ, thẻ được mở dưới tên Tô Tô, mật khẩu là của sinh nhật nó."

“Mẹ ơi!” Tôi tức giận, sao một người mẹ lại có thể để của hồi môn của con gái mình cho người ngoài giữ được?

"Dì ơi, dì hãy yên tâm, số tiền này cháu sẽ quản lý cẩn thận, đảm bảo tiêu từng đồng cho Tô Tô." Phó Hoài lấy tấm thẻ bỏ vào túi.

Mặt tôi xanh mét.

Ăn xong, bố mẹ bảo tôi đưa Phó Hoài xuống lầu.

Khi đến trước xe, tôi đưa tay ra.

"Trả lại tiền đây."

“Không,đây là mẹ chúng ta đưa cho tôi.” Phó Hoài nén cười.

“Đây là của hồi môn của tôi, tại sao tôi phải đưa cho anh?”

Chuyện gì đang xảy ra với bố mẹ tôi vậy? Tại sao khuỷu tay của họ lại hướng ra ngoài?

"Ngốc ạ, em không thấy sao? Mẹ em đang gày bẫy tôi à?"

Phó Hoài thấy tôi thực sự tức giận, liền gõ mạnh vào trán tôi.

Tôi ôm đầu giận dữ nói: “Mẹ tôi không biết làm việc này!”

Mẹ tôi đã dạy tôi từ khi còn nhỏ rằng tôi phải liêm chính, không phải tiền của mình thì không được lấy.

"Em thật ngốc!" Phó Hoài giơ thẻ trước mặt tôi, "Đưa tiền cho em không phải là không thể, nhưng có một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Để tôi hôn em."

Tôi sững sờ một lúc rồi hỏi: "Bây giờ chúng ta không phải là bạn bè sao?"

“Một nụ hôn sẽ dừng lại.” Phó Hoài nhìn tôi đầy mong đợi.

Dưới ánh đèn đường, tôi thấy môi anh có chút quyến rũ nên kiễng chân lên chủ động tiến lại gần.

Anh ấy ôm tôi ngay lập tức.

Trước khi hoàn toàn lạc lối, tôi đã giật lấy tấm thẻ từ tay anh ấy.

Phó Hoài nói tôi ngốc, nhưng tôi còn lâu mới thừa nhận.

Anh ta cho rằng mẹ tôi không nhìn thấu được chiêu trò nhỏ này của anh ta sao?

Khi nào cảnh sát trở nên tuyệt vời như vậy, lấy lại được 20 vạn tệ mà không thiếu 1 xu nào!

Bà tôi luôn nói rằng từ nhỏ tôi tẩm ngẩm tầm ngầm.

“ Hãy chú ý!” Thấy tôi không chú ý, Phó Hoài ôm tôi chặt hơn.

Hồi lâu, cuối cùng anh cũng hít một hơi hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn bè bình thường chứ?”

Tôi lắc đầu: “Không còn nữa.”

Tôi biết việc kết hôn với Phó Hoài sau này sẽ có nhiều khúc mắc.

Nhưng tôi chỉ mới 22 tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất.

Không nên sợ hãi!

(Hết)