Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Trai Phú Nhị Đại Của Tôi

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi chúng tôi đến nhà bà nội, anh trai tôi đã đợi rất lâu.

Nhìn thấy tôi và Phó Hoài cùng xuất hiện,anh tôi hơi kinh ngạc.

Tôi vội hỏi: “Có chuyện gì thế?”

"Đó là bệnh song thị, chỉ có thể nhìn thấy nó bằng tầm nhìn ngoại vi." Anh tôi nói.

Đây vẫn là một căn bệnh cũ, sẽ cải thiện nếu được tiêm thuốc đúng giờ.

Tôi tự nhủ, mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy, nếu không anh tôi đã không gọi điện riêng cho Phó Hoài.

“Có phải Tô Tô phải không?” Giọng bà nội vang lên từ trong phòng.

Tôi đang định bước vào thì bà chống nạng bước ra.

Lúc này tôi mới nhận ra có gì đó không ổn, nhãn cầu của bà có vẻ hơi lồi ra.

“Bà nội, chúng ta đến bệnh viện thôi.” Tôi ôm lấy bà.

“Ta già rồi không cần phải tiêu số tiền hoang phí đó?” Bà đẩy tôi ra, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, “Cho dù mắt ta không nhìn thấy cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của ta.”

"Bà đang nói gì vậy? Nếu mắt bà có vấn đề, chúng ta có thể chữa, bây giờ có bảo hiểm y tế cũng không tốn bao nhiêu đâu ạ." Tôi có chút tức giận.

“Cháu trai của ta vẫn chưa lập gia đình, sau này không cần phải lấy vợ sinh con sao.”

Bà thở dài, chỉ vào tôi rồi lại mắng: “Còn con là kẻ thất bại, khi ta bảo con thi vào đại học, con không nghe. Mặc dù người nhà Phó Hoài không quan tâm đến trình độ học vấn thấp của con, nhưng sau khi con kết hôn, nếu nhà ngoại không có của hồi môn tử tế chắc chắn họ sẽ coi thường con.”

"Ta là một bà già, cũng đã già lắm rồi, ta không thể nhìn thấy thì cũng không c.h.ế.t . Hơn nữa, ông nội của con vẫn còn chiếu cố cho ta."

Tôi quay lại nhìn ông tôi, ông vẫy tay với tôi nói: "Cứ nghe theo những gì bà con nói."

Tôi lại nhìn anh tôi, anh thì thầm: “Ông bà đều biết mẹ bị lừa tiền”.

“Bà nội, của hồi môn con có thể tự mình kiếm.” Tôi mới 22 tuổi, 30 tuổi kết hôn cũng không muộn. Tôi không tin 8 năm mà tôi vẫn chưa tiết kiệm được 20 vạn!

“Con còn chưa học đại học, con có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Bà nội xem thường tôi.

Tôi rất tức giận vì bà không thương xót tôi.

Tôi không vào được đại học vì tôi thừa hưởng chỉ số IQ của bà nội.

Tại sao bà không đề cập đến việc bà đã tốt nghiệp tiểu học sau mười năm?

Nhưng thấy bà đã lớn tuổi, tôi không thể vạch trần bà trước mặt người ngoài, chỉ có thể nháy mắt với Phó Hoài và cầu xin anh ấy cứu bà.

Phó Hoài hiểu ý, lập tức tiến lên nói: “Bà nội, Tô Tô bây giờ đã tìm được việc làm, làm việc ở tập đoàn Phó thị rất ổn định.”

“Tiểu Phó cũng ở đây à.” Bà nội tôi nhận ra sự hiện diện của Phó Hoài, liền nghiêm mặt nói: “Con đừng giúp nó lừa dối bà già này.”

"Bà nội, con lừa bà làm gì? Nếu bà không tin, sau khi mắt bà lành lại, bà có thể đích thân đến tập đoàn Phó thị để xác nhận."

"Tiểu tử, con muốn dụ ta đi bệnh viện à."

“Là như này, bà nội, con có một người bạn đang học y, gần đây công việc của cậu ấy gặp rắc rối, ngay cả bệnh viện cũng cạnh tranh rất lớn, cậu ấy mới ra trường, bệnh nhân chưa có nhiều, sắp bị đuổi khỏi bệnh viện, chúng ta hãy giúp cậu ấy, để thể hiện sự ủng hộ của mình, cũng như một lời cảm ơn, cậu ấy sẽ không tính phí khám bệnh cho bà đâu ạ?”

"Có cả chuyện như vậy sao, bệnh viện không phải là bệnh viện công sao? Có thể tùy ý sa thải người sao?" Bà nội rất nghi hoặc.

“Cậu ấy làm việc ở bệnh viện tư nhân.” Phó Hoài giải thích, “Nếu bà không tin con, con sẽ gọi điện cho cậu ấy để bà nói chuyện với cậu ấy.”

“Không cần đâu.” Bà nội kéo bàn tay đang cầm điện thoại của Phó Hoài xuống, “Ta tin con.”

Cuối cùng tôi và anh trai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bà nội trở nên bướng bỉnh đến mức không thể thuyết phục được.

Phó Hoài lái xe đưa tôi và bà nội đến Bệnh viện thành phố số 2.

Khoa mắt ở đây nổi tiếng nhất.

Khi bà tôi nhìn thấy đó là bệnh viện số hai, bà càng nghi ngờ hơn: "Bệnh viện số 2 cũng là bệnh viện tư nhân à?"

Vẻ mặt Phó Hoài không thay đổi: “Cải cách mở cửa, bệnh viện công đã đổi thành bệnh viện tư rồi ạ.”

"Chính phủ này không tốt."

"..."

Sau khi có kết quả kiểm tra, mắt bị song thị, vẫn là vấn đề thoái hóa điểm vàng.

Nhãn cầu bị lồi, bác sĩ nói rằng cần phải nhập viện để kiểm tra thêm, có thể là do khối u gây ra.

Khi tôi nghe tin về khối u, chân tôi như nhũn ra.

Phó Hoài đỡ lấy tôi.

Bác sĩ đưa giấy nhập viện, yêu cầu chúng tôi làm thủ tục nhập viện ngay trong ngày.

Phó Hoài sắp xếp một phòng đơn.

Còn sắp xếp thêm nhân viên chăm sóc.

Tôi nhìn vào số dư WeChat của mình, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình không thể làm gì nếu không có tiền.

Buổi tối về đến nhà, tôi báo tin này cho bố mẹ.

Mẹ tôi tự trách mình đã đầu tư mù quáng và bị lừa.

Phó Hoài hỏi đã báo án chưa?

Mẹ tôi nói đã báo rồi.

Phó Hoài gật đầu nói sẽ giúp chúng tôi theo dõi tiến triển vụ án.

Trước khi đi, mẹ tôi lấy từ trong phòng ra một xấp tiền đưa vào tay Phó Hoài: “Con đừng trách dì, bà nội Tô Tô bệnh nặng phải nhập viện, chúng tôi vẫn có khả năng chi trả.”

Bố tôi bên cạnh nói: “Nếu mọi việc không suôn sẻ, chúng tôi vẫn còn hai căn nhà, trong hai năm qua giá nhà đã tăng rất nhiều, nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, chúng tôi sẽ bán một căn nhà”.

Tôi đã đẩy anh ấy.

Phó Hoài không từ chối nữa, lặng lẽ nhận tiền.
« Chương TrướcChương Tiếp »