- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Bạn Trai Phá Sản Của Tôi
- Chương 73
Bạn Trai Phá Sản Của Tôi
Chương 73
Diệp Nhược Lâm như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng, nhanh chóng cúi đầu tìm điện thoại di động.
“Diệp Nhược Lâm, em bình tĩnh chút đi! Đừng có mắc mưu của bọn họ!”
Diệp Tri Thư lên tiếng cảnh cáo, duỗi tay ngăn cản, nhưng Diệp Nhược Lâm đã kết nối được cuộc gọi.
Cô ta nhanh chóng khom người xuống, nắm chặt di động, giọng nói cũng đang run rẩy: “Mẹ ơi, ba, ông ấy… ông ấy có ở đó không? Có phải đang đi làm ở bệnh viện không?”
Có lẽ quá hoảng loạn, cô ta nhấn nhầm nút loa ngoài, âm thanh trong điện thoại phát thẳng ra ngoài: “Lâm Lâm, sáng nay ba con đã bị cảnh sát mang đi rồi! Ông ấy…”
Một giọng nữ nghẹn ngào nức nở truyền ra từ loa điện thoại, nhưng đối phương còn chưa dứt lời, đã nghe “tít” một tiếng, cuộc gọi đột nhiên kết thúc.
“Mẹ? Mẹ ơi?”
Diệp Nhược Lâm gọi vài tiếng, mới phản ứng lại, gọi qua đó một lần nữa, nhưng toàn nghe thấy tiếng chuông báo máy bận.
Lại gọi vài lần, vẫn là tiếng chuông máy bận như cũ.
Cho đến khi Diệp Tri Thư cướp di động của cô ta đi.
Giang Yến Từ bận tối mặt mà vẫn thong dong quan sát màn kịch này, giọng nói đều đều: “Tôi không lừa các người có đúng không? Chuyện Viện trưởng Tiết thật sự bị cảnh sát bắt đi ấy.”
Diệp Nhược Lâm như thể mất đi chỗ dựa đáng tin cậy, đứng tại chỗ, mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía người trước mặt.
Chú ba Diệp, Diệp Tri Thư, Diệp Tri Chi, Giang Yến Từ…
Cô ta bị kẹp giữa những người này, một thân một mình.
Giang Yến Từ, tại sao ngay cả người mà mình luôn rất thích cũng muốn ép bức mình?
“Tại sao lại ép tôi? Tại sao các người cứ luôn phải ép tôi vậy?”
Cô ta lảo đảo lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi xuống đất, ôm chặt đầu, cuối cùng cũng hoàn toàn tan vỡ.
“Tôi cũng không muốn như vậy, tất cả đều do tôi bị ép buộc mà thôi!”
“Lúc đó tôi chỉ xúc động nhất thời, đầu óc không tỉnh táo… Tôi cũng không muốn…”
Đoạn chuyện cũ kia, như thể thuỷ triều cuộn trào mãnh liệt trong trí óc…
Lúc cô ta còn học lớp 12, vẫn được gọi là Tiết Nhược Lâm.
Ở lớp học, thành tích của cô ta được xem như loại trung bình, ba mẹ nuôi tuy là bác sĩ, nhưng cũng rất bình thường, ngoại trừ thân phận là được nhận nuôi thì cô ta cũng chỉ là một người bình thường không hề hiếm thấy, vô hình trong lớp học.
Có lẽ mỗi một thiếu nữ đang độ dậy thì, đều đã từng có một vài ảo tưởng không thực tế.
Ở lớp học, lại có một người sở hữu tất cả mọi thứ mà cô ta ảo tưởng.
Thân thế không tầm thường, gia cảnh cực tốt, còn có một… Vị hôn phu mãi mãi là tiêu điểm giữa dòng người.
“Diệp Tiểu Thu.”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là Diệp Tiểu Thu… Á, cũng không được xoa đầu tôi.”
“Đi thôi, phải về nhà rồi.”
“Chuyện tôi về nhà có liên quan gì đến anh… nè, sao anh lại ném ba lô cho tôi hả, Giang Yến Từ anh đợi tôi một chút.”
Lúc tan học, cô ta luôn có thể nhìn thấy hình ảnh nô đùa của Giang Yến Từ và Diệp Tri Chi bên ngoài dãy lớp học.
Cô ta nhìn bóng dáng hai người, trong lòng sinh ra cảm xúc hâm mộ.
Sau đó, trong lúc vô tình cô ta biết được một việc, sở dĩ từ nhỏ cô ta đã không có ba mẹ, là bởi vì ba mẹ cô ta và ba mẹ Diệp Tri Chi cùng gặp phải một vụ tai nạn xe cộ, hai bên đều chết trong vụ tai nạn giao thông đó.
Khi đó thịnh hành một bộ phim truyền hình về thiên kim tiểu thư thật và giả, bạn tốt Quý An Ninh thuận miệng đề ra một câu: “Hai người các cậu sinh ra cùng một ngày, ba mẹ cùng gặp một tai nạn giao thông, có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Đừng nói các cậu bị ôm nhầm nha?”
Trong lòng Tiết Nhược Lâm khó giải thích mà xuất hiện một ý nghĩ: Nếu, nếu cô ta là Diệp Tri Chi thì tốt biết mấy.
Nhưng tới năm ba, tình tiết ôm nhầm con trong ảo tưởng của cô ta đã không còn tiếp diễn nữa.
Mãi đến đêm trước ngày thi đại học, chính xác là lúc kiểm tra sức khỏe tập thể cho học sinh thi đại học.
Diệp Tri Chi lấy máu xong, tay giữ bông gòn vừa nói vừa cười với Thịnh Dĩ Nhan, cùng ra khỏi phòng lấy máu.
Hộ sĩ lấy máu cũng tạm thời vắng mặt, trong phòng lấy máu chỉ còn lại một mình cô ta.
Những mẫu máu đã được sắp xếp theo yên tĩnh thứ tự trong một cái rương.
Không biết bị ý tưởng nào điều khiển, cô ta không thể kiểm soát bản thân mà đưa tay về phía những mẫu máu. Trộm viết hai miếng nhãn tên mới, trao đổi mẫu máu của cô ta và Diệp Tri Chi với nhau.
Chờ đến lúc tan học, loại xúc động này mới lạnh xuống.
Cô ta bắt đầu hối hận, lo lắng.
Cảm xúc này vẫn giằng co trong lòng cô ta mấy ngày, cô ta cũng chỉ có thể an ủi bản thân: Đổi cũng đã đổi rồi, kiểm tra sức khỏe để thi đại học chỉ là kiểm tra tình trạng cơ thể, bình thường cơ thể cô ta cũng khoẻ mạnh, lỡ đổi rồi thì chắc là… Cũng không có vấn đề gì đâu.
Cuối cùng cô ta cũng không thắng nổi sự giày vò trong lòng, nên đã nói chuyện này cho mẹ nuôi.
Khi ấy, ba nuôi vẫn là một bác sĩ bình thường, dạo đó ông ta đang phiền não vì chuyện thăng chức, mỗi ngày về nhà, cô ta đều nhìn thấy gạt tàn thuốc trên bàn trà đầy ắp tàn thuốc.
Khó khăn kể xong mọi chuyện, cô ta thấp thỏm bất an cúi đầu.
Cô ta còn cho rằng ba nuôi sẽ khiển trách mình, nhưng không ngờ, ba nuôi lại hết sức vui mừng.
“Lâm Lâm, chuyện này, con đã làm rất tốt. Nhưng con phải nhớ kỹ, từ hôm nay trở về sau, không thể kể chuyện này cho bất kỳ ai nữa.”
Tiết Nhược Lâm không biết ba nuôi tại sao lại vui vẻ như vậy, nhưng dưới sự dặn dò của ông ta, cô ta chỉ có thể dừng nhắc lại chuyện này.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, cô ta đã biết.
Dưới sự thao tác tận tình của ba nuôi, chuyện mẫu máu có vấn đề đã được lan truyền trong một khoảng thời gian ngắn, mọi chuyện rất nhanh chóng hot lên.
Ngay sau đó người nhà họ Diệp tìm tới cửa, muốn đưa cô ta đi làm xét nghiệm DNA thêm một lần nữa.
Vừa khéo người tìm tới nhà cô ta là Diệp Hướng Văn, chú ba của Diệp Tri Chi.
Cô ta còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp để lấp liếʍ, đã thấy đối phương đưa ra một video.
“Đây là con đúng không? Lúc kiểm tra sức khoẻ trước kỳ thi đại học, con đã trao đổi mẫu máu của bản thân với Tiểu Chi nhỉ.”
Vậy mà là video thu hình lại buổi lấy máu!
Chỗ đó thế mà lại có camera giám sát?!
Cô ta không ngờ mình sẽ bị bại lộ nhanh đến thế, toàn thân như thể rơi vào hồ băng.
Diệp Hướng Văn lại nói: “Yên tâm, trước khi đến đây, chú đã bàn bạc với ba con xong hết rồi. Chú sẽ trợ giúp con và gia đình con.”
“Trợ giúp… Chúng tôi?” Tiết Nhược Lâm cảm thấy không thể tưởng tượng.
“Đúng vậy, có điều, sau này con và gia đình con phải nghe theo mọi sắp xếp của chú.” Diệp Hướng Văn đưa ra yêu cầu.
Tiết Nhược Lâm sợ hãi, theo bản năng muốn từ chối: “Không, con…”
Diệp Hướng Văn cười tủm tỉm nói: “Muốn đổi ý sao, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi. Con có biết việc làm giả DNA sẽ có kết cục gì không? Sau này con vẫn muốn thi đại học nhỉ? Nhưng nếu video này bị lưu truyền ra ngoài, con đoán xem sẽ có kết quả gì đây?”
“Tất cả mọi chuyện đều vì con mà bắt đầu. Ngay từ đầu người lén lút thay đổi mẫu máu, cũng là con. Ba nuôi con đã làm nhiều thứ vì con đến vậy, con cũng không muốn nhìn thấy ông ấy thân bại danh liệt đâu nhỉ?”
Ông ta mỉm cười nói ra lời tàn nhẫn nhất.
Hơn nữa, trong tay ông ta còn nắm video cô ta lén thay đổi mẫu máu, cô ta không thể từ chối.
Cứ như vậy, dưới sự trợ giúp của Diệp Hướng Văn, hồ sơ ở bệnh viện của cô ta và Diệp Tri Chi đều bị sửa lại hết. Những hồ sơ này liên thông với toàn bộ hệ thống chữa bệnh của thành phố B, cho dù bọn họ có xét nghiệm mẫu máu như thế nào, cũng đều chỉ ra một kết quả như thế này.
Mục đích của Diệp Hướng Văn là khống chế cổ phần trên tay Diệp Tri Chi.
Còn cô ta, cứ như vậy mà trở thành con gái lớn nhà họ Diệp.
Rất nhanh sau đó Diệp Tri Chi đã dọn ra khỏi nhà họ Diệp.
Tất cả những thứ mà Diệp Tri Chi có đều trở thành của cô ta.
Bao gồm… Cả vị hôn phu.
Người mà cô ta tha thiết mong ước.
Như thể nằm mơ vậy.
Mà ba nuôi của cô ta cũng thăng chức rất nhanh, một bước lên mây.
Tiết Nhược Lâm đổi tên thành Diệp Nhược Lâm, hưởng thụ tất cả những thứ vốn không thuộc về cô ta, dần dần cũng quên mất bản tâm, bắt đầu cho rằng theo lẽ dĩ nhiên tất cả mọi thứ là của cô ta.
Cho đến sau một lần say rượu, đã xảy ra quan hệ cùng Diệp Tri Thư, sau đó lại bị người ta dùng điểm yếu này uy hϊếp ép cô ta duy trì loại quan hệ tình cảm bí mật này, cho đến khi bị Quý An Ninh phát hiện ra bí mật…
…
Nghe xong chuyện Diệp Nhược Lâm tường thuật, Diệp Tri Chi liếc Giang Yến Từ một cái, không vừa lòng mà nói thầm: “Lam nhan họa thủy.”
“…” Giang Yến Từ ho nhẹ một tiếng, im lặng không lên tiếng mà dời tầm mắt.
Diệp Nhược Lâm ngã ngồi trên mặt đất cúi đầu khóc.
Diệp Nhược Lâm làm Diệp Tri Chi khó chịu, thì anh đương nhiên không để cô ta dễ chịu.
“Xin lỗi, tôi muốn sửa lại một chút cho chính xác, vừa nãy tôi nhớ lầm.” Giang Yến Từ chậm rãi lên miệng: “Viện trưởng Tiết không bị bắt đi điều tra vì tội danh giả tạo DNA, mà là vì liên quan đến một vụ án nhận hối lộ nên mới bị bắt.”
Diệp Nhược Lâm đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy cảm xúc kinh ngạc.
“Anh…”
Giang Yến Từ cong môi dưới: “Nhưng mà, rất cảm ơn sự phối hợp của cô Tiết, đã chủ động nói thật chuyện này.”
Anh chỉ vào chỗ phía dưới camera giám sát, sau đó lại lấy ra một cây bút ghi âm: “Bây giờ, chúng tôi đã có chứng cứ.”
Diệp Tri Thư rốt cuộc cũng phản ứng lại, tức giận lên tiếng mắng: “Giang Yến Từ, cậu thật đê tiện!”
Anh ta xông về phía trước muốn đoạt lại bút ghi âm.
Giang Yến Từ lập tức nâng tay, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía anh ta: “Người đê tiện chẳng lẽ không phải người tạo ra lời nói dối này chiếm đoạt thân phận của người khác hay sao?”
Diệp Nhược Lâm ngồi trên mặt đất đột nhiên phản ứng lại, bản năng sinh tồn bùng phát, hô to: “Không! Chuyện này, không hề liên quan đến những người khác, toàn bộ đều do một mình tôi làm…”
Diệp Tri Thư nhanh chóng phản ứng lại: “Không sai, vừa rồi chỉ là những lời nói phiến diện của cô ta, chuyện cô ta nói, tôi và ba tôi không hề biết, ai biết được cô ta có phải đang nói chuyện vô căn cứ hay không.”
“Ba! Ba nói xem có đúng không?”
Diệp Hướng Văn nhàn nhạt nói tiếp: “Quả thật, mọi chuyện còn chưa được điều tra rõ ràng, cũng không có cách nào chứng minh rằng báo cáo giám định DNA này là thật hay giả mà.”
“Đến thời khắc cuối cùng này, cô vẫn còn muốn phủi sạch quan hệ với những người khác sao?” Giang Yến Từ không nhìn Diệp Nhược Lâm nữa, cười nhạo một tiếng, lại nhìn về phía Diệp Tri Thư: “Vậy anh Diệp và chú Diệp vẫn còn nghi ngờ về chuyện báo cáo giám định DNA của cô Diệp đúng không?”
Diệp Tri Thư khăng khăng một mực: “Không sai! Cho dù cô ta là giả, thì hiện giờ cũng không thể chứng minh Diệp Tri Chi là thật.”
“Vậy thì tốt rồi.” Giang Yến Từ nhìn về phía những cổ đông khác: “Các vị đang ngồi đây đều nghe thấy hết có đúng không?”
Các cổ đông đưa mắt nhìn nhau.
“Lại chuyện gì nữa?” Diệp Hướng Văn đè bả vai lại Diệp Tri Thư, nhíu mày hỏi.
Giang Yến Từ nhàn nhạt nói: “Tiết Nhược Lâm làm giả chứng nhận DNA, cổ phần được thu hoạch phi pháp, theo lý thì không thể có hiệu lực.”
“Dựa theo di chúc mà ba mẹ anh Diệp Tri Lễ để lại, tất cả cổ phần của tập đoàn Diệp thị trên tay họ, phải được anh ấy và em gái anh ấy là Diệp Tri Chi thừa kế.” Anh hơi dừng lại, mỉm cười nói: “Mà khi con gái của họ thành niên, nếu phát sinh trường hợp ngoài ý muốn, hoặc là tình huống không rõ nào đó, thì cổ phần của cô ấy có thể được anh trai Diệp Tri Lễ thay mặt quản lý.”
“Chuyện này…”
Diệp Hướng Văn nghẹn lại một chút, nhưng ngay sau đó đã thoải mái lại: “Cho dù là như vậy, thì cổ phần trên tay của cậu và con bé cộng lại, cũng chỉ có 32%, vẫn chưa đủ để bác bỏ nghị quyết vừa rồi của các cổ đông.”
“Vậy thì.” Giang Yến Từ nhàn nhạt nói: “Nếu thêm cả cổ phần trên tay tôi nữa thì sao?”
“Cậu? Giang Yến Từ, tôi nhớ rõ, không phải tập đoàn Giang Diên của các cậu đã phá sản rồi sao? Cậu chưa từng tiếp xúc với tập đoàn Diệp thị, cổ phần từ đâu mà ra?” Diệp Tri Thư cười lạnh.
Giang Yến Từ liếc nhìn anh ta một cái, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Tập đoàn C.Z. có 3% cổ phần của tập đoàn Diệp thị, có được… tính quyền bỏ phiếu hay không?”
Mọi người ồ lên.
“Cái này… Sao lại như vậy được?”
“Tập đoàn C.Z. sao cậu lại có quan hệ với tập đoàn C.Z. được chứ?” Diệp Tri Thư trừng lớn đôi mắt: “Không thể nào! Không có khả năng! Cậu đang nói dối đúng không? Tập đoàn Giang Diên của các người không phải đã phá sản rồi sao?”
“Đây là văn bản chứng minh.” Giang Yến Từ lấy một phần tài liệu ra, để lên trên bàn.
Diệp Tri Thư nhanh chóng cầm lấy, cùng Diệp Hướng Văn xem qua.
“Cậu là chủ tịch của tập đoàn C.Z. hả?!” Diệp Hướng Văn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Yến Từ một cái, cảm thấy không dám tin.
Giang Yến Từ cười nhạt: “Ngài Diệp Hướng Văn, đây lại là một chuyện khác nữa, tôi cũng không có nghĩa vụ phải trả lời chú.”
Diệp Tri Chi đúng lúc nói tiếp: “Như vậy, 32% cổ phần, cộng thêm 3% cổ phần, bên phía chúng tôi có 35% quyền bỏ phiếu, có phải là đã có quyền lợi để bỏ một phiếu bác bỏ hay không?”
Nhận ra được tình hình đã xấu đi, Diệp Hướng Văn nắm chặt tài liệu trên tay, nghiến răng nghiến lợi: “Các người… Giỏi lắm…”
Lại đúng vào thời điểm này…
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên.
Cửa phòng họp đột nhiên bị phá mở.
Lực chú ý của mọi người đều bị thu hút qua đó.
“Chính là bọn họ!”
Có ai đó dẫn một vài người mặc đồng phục cảnh sát đi vào.
“Chính là ba người này.” Người dẫn cảnh sát vào, thế mà lại là Thịnh Dĩ Minh.
“Tiểu Minh?” Diệp Tri Chi cùng Giang Yến Từ nhìn nhau bằng ánh mắt kinh ngạc, đồng thời cũng nhìn ra một tia khó hiểu trong mắt đối phương.
Sao cậu ta lại ở đây?
“Đây là…”
Các cổ đông cũng ồn ào lên.
Vài tên cảnh sát đi đến trước mặt Diệp Hướng Văn cùng Diệp Tri Thư, đưa giấy chứng nhận ra: “Diệp Hướng Văn, Diệp Tri Thư, Diệp Nhược Lâm đúng không?”
“Mấy vị cảnh sát này, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Hướng Văn khẩn trương hỏi.
Cảnh sát đi đầu nói: “Diệp Hướng Văn, Diệp Tri Thư, Diệp Nhược Lâm, các người bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ án cố ý tông xe gϊếŧ người, xin hãy theo nhóm chúng tôi về đồn điều tra.”
Diệp Tri Thư ngẩn người: “Từ từ, có phải các người hiểu lầm gì rồi không?”
Hai người đột nhiên hoảng sợ, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại, hai tay đã bị còng.
“Mang đi!”
Nhìn ba người bị bắt đi, trong nháy mắt phòng họp lặng ngắt như tờ.
Những quả bom có sức công phá lớn, cứ liên tục oanh tạc xuống, làm cho tất cả các cổ đông có mặt tại hiện trường đều bối rối.
…
Vì tình huống đột ngột phát sinh, đại hội cổ đông bắt buộc phải hoãn lại.
Dặn dò thư kí sắp xếp ổn thoả cho các cổ đông ở hiện trường xong thì Diệp Tri Lễ đưa mấy người họ đến phòng họp trống bên cạnh.
Đóng cửa lại, Diệp Tri Chi hỏi Giang Yến Từ: “Lúc Tiết Nhược Lâm gọi cuộc gọi kia đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên cuộc gọi lại bị mất kết nối vậy?”
Giang Yến Từ giải thích: “Là do máy chống nhiễu sóng quấy nhiễu tín hiệu, anh đã nhờ anh Tri Lễ sắp xếp từ trước.”
Diệp Tri Chi như đang suy tư gì đó mà gật đầu, lại nhìn về phía Thịnh Dĩ Minh: “Tiểu Minh, vậy còn em? Sao em lại đến thành phố B? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Thịnh Dĩ Minh: “Là như thế này, lần trước lúc em tan làm về nhà, tình cờ gặp một người dính máu khắp toàn thân trên đường về, là vị luật sư nữ vẫn luôn nhắm vào chị ấy, tên là cái gì Ninh.”
Diệp Tri Chi: “Quý An Ninh hả?”
“Đúng đúng, chính là cô ta. Sau đó em hơi hoảng sợ, nên đã gọi điện thoại cho luật sư Thẩm, luật sư Thẩm kêu em báo thẳng cho cảnh sát và gọi xe cứu thương.” Thịnh Dĩ Minh miêu tả ngắn gọn những sự việc đã xảy ra hôm đó: “… Cứ như vậy, sau đó, em lập tức báo cảnh sát. Kế tiếp là sau khi Quý An Ninh tỉnh lại, vẫn cứ luôn nói là có người muốn gϊếŧ cô ta.”
Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ nhìn nhau: “Vậy hiện tại, Quý An Ninh đâu rồi?”
Thịnh Dĩ Minh: “Vết thương của cô ta vẫn còn rất nặng, bây giờ vẫn còn ở bệnh viện thành phố A đấy.”
“Sau khi bên cảnh sát điều tra, đã lấy được chứng cứ mấu chốt, cho nên cảnh sát ở khu trực thuộc thành phố A đã liên lạc cho cảnh sát ở thành phố B, hôm nay đến đây bắt người.”
Cậu ta tỏ vẻ như nhớ tới chuyện gì đó, nôn nóng hỏi: “Chị Tri Chi, hôm nay em không tới muộn chứ?”
“Em tới vừa đúng ngay thời điểm thích hợp nhất.” Diệp Tri Chi cười nói.
“Không.” Giang Yến Từ mở miệng.
Diệp Tri Chi nghi hoặc mà nhìn về phía anh.
Giang Yến Từ nhàn nhạt mà liếc nhìn cậu ta một cái: “Thật ra nếu cậu không tới, chúng tôi cũng có thể đối phó. Vốn đã sắp kết thúc rồi, kết quả kế hoạch đã bị cậu làm rối loạn hết cả lên.”
Thịnh Dĩ Minh ngây ngốc: “Tôi không…”
Diệp Tri Lễ vỗ bờ vai cậu ta, hoà giải nói: “Không sao cả, cho dù thế nào đi nữa, thì đây cũng được xem như một kết cục tốt đẹp.”
“Tiểu Minh, cảm ơn em.”
Anh ấy nhìn về phía Diệp Tri Chi, mỉm cười nói: “Tiểu Chi, mừng em về nhà.”
“Anh cả, anh nói gì vậy chứ?” Diệp Tri Chi cười tươi: “Nơi nào có mặt anh, vẫn luôn là nhà mà.”
…
Mọi chuyện đã trần ai lạc định.
Bởi vì hai cha con Diệp Hướng Văn và Diệp Tri Thư đã bị cảnh sát bắt đi điều tra, trong khoảng thời gian ngắn này tập đoàn Diệp thị như rắn mất đầu, nhóm người cấp cao mở hội nghị khẩn, quyết định để Diệp Tri Lễ làm CEO đại diện của tập đoàn trước, cho đến lần hội nghị hội đồng quản trị tiếp theo.
Diệp Tri Lễ vẫn phải ở lại để xử lý chuyện trong công ty, Diệp Tri Chi quyết định cùng Giang Yến Từ về khách sạn trước.
Lúc ra khỏi phòng họp, Thịnh Dĩ Minh lập tức đuổi theo: “Chị Tri Chi, em… Có chuyện muốn nói riêng với chị.”
Diệp Tri Chi quay đầu lại: “Nói chuyện gì vậy?”
“Là chuyện…” Thịnh Dĩ Minh mới vừa mở miệng đã bị cắt ngang.
“Cậu Thịnh, cậu vẫn còn ở đây hả?”
Cảnh sát đã đi rồi lại quay về hiện giờ đang bước về phía cậu ta: “Bởi tôi mới thắc mắc vừa nãy sao lại không gặp cậu, cậu cũng đi theo chúng tôi về một chuyến nào.”
“Hả?” Thịnh Dĩ Minh có hơi ngây ngẩn: “Tại sao tôi cũng phải…”
Cảnh sát nói: “Cậu là người có liên quan đến vụ án, bây giờ cậu cần phải đi theo chúng tôi để lập biên bản.”
“Nhưng mà…”
Thang máy vừa đến tầng trệt, Giang Yến Từ nhấn phím giữ, hối thúc: “Tri Chi, xe anh gọi đã đến rồi, phải đi thôi.”
Diệp Tri Chi gật đầu, quay đầu lại nói: “Vậy chị với Giang Yến Từ về khách sạn trước, liên lạc sau nhé.”
Nhìn Diệp Tri Chi đi vào thang máy, Thịnh Dĩ Minh sốt ruột.
“Ôi, từ từ đã, chị Tri Chi, chị Tri Chi!”
…
Đi khỏi thang máy, Diệp Tri Chi theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái: “Ban nãy hình như em nghe thấy Tiểu Minh đang gọi em lại?”
“Chắc là ảo giác đấy.”
Giang Yến Từ nới lỏng cà vạt, mặt không đổi sắc mà nói.
Diệp Tri Chi cảm thấy quái lạ liếc anh một cái, rồi như thể nhớ đến chuyện gì, lại hỏi: “Đúng rồi, cửa tiệm lần trước anh mua quà cho Trì Trì ở thành phố B, là cửa tiệm nào thế?”
“Hả?” Giang Yến Từ hơi giật mình.
Diệp Tri Chi nói: “Khó khăn lắm mới đi một chuyến đến thành phố B, dù sao cũng phải mua chút quà cho Trì Trì mà.”
Giang Yến Từ dường như đã bắt được thông tin gì đó: “Vậy Tri Chi, như vậy là em… đồng ý tha thứ cho anh rồi sao?”
Bước chân Diệp Tri Chi dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía anh, nhếch mày nói: “Giang tổng, em nhận ra phương pháp của anh chả ra gì cả, chỉ nghĩ là hay thôi.”
Giang Yến Từ đuổi theo bước chân của cô, cười hỏi: “Vậy em cảm thấy, biểu hiện của anh thế nào?”
Diệp Tri Chi dùng ngữ điệu do dự: “Thì cũng… bình thường thôi, miễn cưỡng gắng gượng, còn không bằng Tiểu Minh đấy.”
Giang Yến Từ nhướng mày: “Anh tệ đến vậy hả?”
“Đúng thế, hơn nữa.” Diệp Tri Chi liếc mắt đánh giá toàn thân anh một cái: “Giang tổng, hiện giờ giá trị con người anh quý giá đến vậy, em cũng không nuôi nổi anh đâu.”
Giang Yến Từ cong môi dưới: “Nhưng, anh không bắt em nuôi mà. Thẻ tiền lương của anh không phải đều để ở chỗ em hả?”
“Nói sau đi, đi thôi.” Diệp Tri Chi khẽ hừ một tiếng, thu tầm mắt về, nâng chân chạy ra khỏi tập đoàn Diệp thị.
Giang Yến Từ cong môi, đuổi kịp bước chân cô.
Hoàng hôn buông xuống, bóng hình hai người đan xen vào nhau, tạo thành một bản phác hoạ đẹp đẽ.
“Loại đồ ăn cho mèo lần trước Trì Trì có vẻ rất thích, chúng ta mua nhiều một chút đi.”
“Được.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Bạn Trai Phá Sản Của Tôi
- Chương 73