Họ Diệp? Diệp Chi Tri nhớ rõ ràng, dạo gần đây bọn họ không có khách hàng nào họ Diệp cả.
“Sao bọn họ lại không thảo luận trong công ty luật?” Cô thuận miệng hỏi một câu.
Lễ tân nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.”
Diệp… Nói không chừng là Diệp Nhược Lâm đấy chứ? Diệp Chi Tri nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này, nhưng linh cảm trong lòng lại rất mạnh mẽ.
Cho đến tận lúc giọng nói lễ tân lại vang lên bên tai một lần nữa: “Luật sư Tiểu Diệp, còn chuyện gì khác không?”
“Hết rồi, cảm ơn cô. Bây giờ tôi đi qua đó tìm luật sư Giang.” Diệp Chi Tri lập tức lấy lại tinh thần, cười với cô ấy rồi xoay người đi về phía thang máy.
Trong lúc chờ thang máy, cô đã gửi một tin nhắn cho Giang Yến Từ.
Là Tri Chi không phải Thu: [Giang par, giờ anh đang ở đâu vậy? Tôi đang đi tìm anh đây, tôi vừa nhận được tin tình báo liên quan đến tập đoàn mỹ phẩm E-Angla, cần trao đổi cụ thể mọi chuyện với anh một lượt.]
“Đinh…” Nhưng đến tận lúc thang máy đến, anh cũng chưa trả lời tin nhắn. Diệp Chi Tri nén sự nghi ngờ xuống đáy lòng, đi vào thang máy. Chuyến thang máy này có nhiều người ra vào, vài phút sau mới xuống được lầu một.
Trong lòng Diệp Chi Tri đang có tâm sự nên không chú ý tình huống xung quanh, lúc ra khỏi sảnh liền va vào một người.
“Xin lỗi.” Cô phải lùi lại một bước mới có thể đứng vững, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở trước mặt.
“Chị Tri Chi?”
Diệp Chi Tri theo bản năng mà ngẩng đầu lên, lập tức kinh ngạc: “Tiểu Minh? Sao em lại ở đây?”
Người mà cô vừa va phải là Thịnh Dĩ Minh.
Thịnh Dĩ Minh sửng sốt, có hơi chột dạ mà nói: “Em, em… đúng lúc đi ngang qua đây.”
Diệp Chi Tri nhớ tới tin nhắn hôm qua cậu ta gửi cho cô: “Đúng rồi, hôm qua không phải em đã nói em có buổi phỏng vấn vào hôm nay sao, phỏng vấn kết thúc rồi hả? Kết quả thế nào rồi?”
Thịnh Dĩ Minh theo bản năng mà nhìn sang chỗ khác: “Cũng, cũng được, chắc là phải một thời gian nữa mới có thông tin cụ thể.”
Diệp Chi Tri: “Vậy chỗ mà em đi phỏng vấn là…”
Thịnh Dĩ Minh giành trước một bước mà nói: “Không xa chỗ này lắm, ở ngay gần đây. Em mới vừa phỏng vấn xong, nhớ là chị Tri Chi đang làm việc ở đây, nên mới đến đây thăm chị.”
Nhắc tới chuyện này, Thịnh Dĩ Minh không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi. Vì buổi phỏng vấn hôm nay, Thịnh Dĩ Minh đã chuẩn bị khoảng một tuần. Cậu ta vốn mang tư thái tự tin tràn trề mà tới, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy giám khảo phỏng vấn ngồi trong phòng, cậu ta lại sợ ngây người.
“Sao lại là anh?” Cậu ta trừng mắt nhìn Giang Yến Từ trong phòng hội nghị, bày ra vẻ mặt không dám tin.
Giang Yến Từ cười như không cười mà nhìn cậu ta, hỏi lại: “Sao lại không thể là tôi chứ?”
Vì thế, buổi phỏng vấn này cứ mơ hồ mà kết thúc như vậy, lúc cậu ta ra ngoài, toàn thân đều ngơ ngẩn. Trong quá trình phỏng vấn, cậu ta rơi vào tình trạng khuất phục dưới những đả kích của Giang Yến Từ.
Cho đến tận lúc phục hồi tinh thần, cậu ta dựa vào chút ý chí cuối cùng của mình gắng gượng chống đỡ mà chạy đến quầy lễ tân hỏi thăm mới biết rằng buổi sáng Diệp Chi Tri có lịch trình ở bên ngoài, suýt chút nữa là há mồm hét to ngay tại chỗ.
Hừ! Cái tên Giang Yến Từ mặt dày vô liêm sỉ bỉ ổi này, còn cố ý chọn lúc chị Tri Chi ra ngoài bắt cậu ta đến đây phỏng vấn, nhất định là cố ý!
“Trước tiên đừng nói mấy chuyện này.” Sắc mặt cậu ta ngượng ngùng, cũng không muốn nói thêm nữa.
“Đúng rồi, chị Tri Chi, chị…” Thịnh Dĩ Minh trộm nhìn cô một cái, tràn đầy dũng khí: “Buổi trưa chị rảnh không? Hay là em mời chị đi ăn nhé?”
Diệp Chi Tri có hơi không tập trung, cũng không nghe rõ cậu ta nói gì, “Hửm? Em vừa nói gì cơ?” Cô vừa thu hồi mạch suy nghĩ, giương mắt nhìn về phía cậu ta.
Thịnh Dĩ Minh nghẹn họng, tựa như một quả bóng cao su xì hơi, bỗng chốc mất hết tất cả dũng khí: “Không, không có gì ạ.”
Giây tiếp theo, có vẻ như nhớ lại chuyện gì đó, cậu ta lại nói: “Nhưng mà, vẫn còn một chuyện, chị Tri Chi, em cảm thấy em cần phải nói cho chị nghe.”
Diệp Chi Tri hỏi: “Chuyện gì?”
“Lúc em mới vừa đi ngang qua đây, đã nhìn thấy Giang Yến Từ.” Thịnh Dĩ Minh thêm mắm thêm muối: “Anh ta vậy mà lại dám lén chị đi hẹn hò với một cô gái khác, thật sự rất quá đáng!”
“Em nhìn thấy Giang Yến Từ?” Diệp Chi Tri chỉ nắm bắt mấy từ khóa quan trọng ở câu trước.
“Đúng thế.”
Diệp Chi Tri hỏi tiếp: “Vậy em có nhìn thấy anh ta đi đâu không?”
“Bọn họ đã cùng nhau vào quán cà phê.” Thịnh Dĩ Minh vội vàng cuống quýt mà chỉ vào một quán cà phê cách đó không xa: “Nhìn đi! Là cái tiệm ở phía trước.”
Diệp Chi Tri nhìn về phía di động, tin nhắn trả lời của Giang Yến Từ xuất hiện đồng thời với câu nói của Thịnh Dĩ Minh.
Giang Bái Bì: [Quán cà phê, tầng dưới công ty luật.]
“Để chị qua đó xem thử.” Diệp Chi Tri cất di động vào, đi đến quán cà phê.
Còn chưa đến gần, Diệp Chi Tri đã dừng bước. Giang Yến Từ ngồi ngay vị trí cạnh cửa kính sát đất, mà người ngồi đối diện anh…
Thật sự là Diệp Nhược Lâm.
Bọn họ có vẻ như đang trò chuyện.
Chỉ là cách một lớp kính dày, cô không thể nào nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người.
***
Quán cà phê.
Diệp Nhược Lâm rụt rè ngồi đó.
“… Cả năm nay em bận rộn với chuyện đi lưu diễn cho nên cũng không rõ trong nhà xảy ra chuyện gì. Chuyện giải trừ hôn ước toàn bộ là quyết định của người nhà, em hoàn toàn không hay biết gì cả.” Cô ta nhìn người trước mặt mình, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi anh, nếu lúc đó em biết chuyện này, nhất định sẽ không đồng ý. Tuy rằng bây giờ nói ra đã hơi muộn rồi, nhưng nếu anh đồng ý, chúng ta có thể thương lượng cùng nhau…”
“Cô Diệp!”
Giang Yến Từ ngắt lời, không hề khách sáo mà nói: “Tôi rất bận, nếu cô không cần cố vấn bất kỳ chuyện gì liên quan đến pháp luật, vậy thì chúng ta không cần phải làm lãng phí thời gian của nhau nữa.”
“Với lại, tính tới thời điểm này tôi và cô gặp mặt nhau chưa được hai lần, chuyện của tôi không phiền cô lo lắng. Đối với tôi mà nói, cô chỉ là một người xa lạ.”
Diệp Nhược Lâm sửng sốt một lúc lâu, khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần.
“Vì sao?” Cô ta hơi sốt ruột, lại có phần khó hiểu: “Lúc trước khi hai bên gia đình đưa ra quyết định thay đổi hôn ước, anh cũng không phản đối mà không phải sao?”
“Tôi rất lấy làm tiếc, lúc đó tôi đang đi du học ở nước ngoài, cũng không biết chuyện này. Với lại…”
Giang Yến Từ nhích lại gần, nhướng mày nói: “Điều thứ ba trong [Luật hôn nhân] có quy định, nghiêm cấm tự ý đảm nhiệm, mua bán hôn nhân và các hành vi can thiệp vào quyền tự do hôn nhân khác. Điều thứ năm, kết hôn dựa trên sự tự nguyện hoàn toàn của hai bên nam nữ, không chấp nhận bất cứ bên nào có hành vi bắt buộc đối với bên còn lại hoặc là sự can thiệp từ một bên thứ ba.”
“Bây giờ đã là thời đại gì rồi, cô Diệp vẫn tin chuyện cưỡng ép hôn nhân này sao?” Anh dùng giọng điệu chế nhạo, nhìn thoáng qua cửa kính sát đất thấy một bóng dáng đang đứng bên ngoài, không nhịn được mà dừng lại một chút.
“Hôn ước trái ngược với mong muốn cá nhân của tôi, không có hiệu lực về mặt pháp lý, đương nhiên tôi cũng sẽ không công nhận.”
“Không phải, em không có ý này. Thật ra em, em…”
Diệp Nhược Lâm sốt ruột mà nói: “Đàn anh Giang, thật ra hồi cấp ba, em đối với anh đã…”
Giang Yến Từ rũ mắt nhìn di động, gấp lại tấm che điện thoại, không còn kiên nhẫn nữa mà đứng lên cắt ngang cuộc trò chuyện, “Có vẻ cô Diệp cũng không gặp phải vấn đề nào cần phải cố vấn cả, thật xin lỗi, tôi còn bận việc khác, xin lỗi không thể tiếp chuyện được với cô.”
Trong chớp mắt tư thái của Diệp Nhược Lâm nứt vỡ, “Nếu anh không muốn chấp nhận cuộc hôn nhân này, vậy còn Diệp Chi Tri thì sao?”
Cô ta đứng lên, hỏi với theo bóng lưng anh, trong giọng nói có chứa một chút không cam lòng, “Người đã từng được đính hôn với anh là Diệp Chi Tri, nếu là cô ta, anh cũng sẽ không chấp nhận hả?”
Giang Yến Từ dừng bước, nhưng không quay đầu lại, “Em ấy là mẹ của con tôi.”
Hai con ngươi của Diệp Nhược Lâm chấn động, bày ra dáng vẻ khϊếp sợ. Cô ta đi về phía trước vài bước, định đuổi theo nói thêm gì đó, nhưng Giang Yến Từ đã rời khỏi quán cà phê.
Diệp Nhược Lâm lại lùi về, kiệt sức mà ngã ngồi về lại trên ghế, bộ dáng hồn bay phách lạc. Một lát sau, dường như cô ta đã hạ một quyết tâm nào đó, lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại nối máy.
“Anh cả.” Cô ta nắm chặt di động, khẽ cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Em đã gặp Tri Chi, đang ở thành phố A. Cô ta…”
“Thậm chí đã có con rồi.”
***
Diệp Chi Tri có thể nhận ra cuộc trò chuyện vừa rồi cũng không vui vẻ gì. Bọn họ đã nói gì với nhau nhỉ?
Cô vừa thất thần một lát thì Giang Yến Từ đã đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê. Diệp Chi Tri phản ứng chậm một nhịp, lúc tỉnh táo lại, Giang Yến Từ đã sắp tới trước mặt cô.
“Diệp Tiểu Thu?”
Anh tỏ vẻ bất ngờ: “Buổi tọa đàm mà em tham gia đã kết thúc rồi hả?”
Diệp Chi Tri gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Tôi mới từ trên công ty luật đi xuống.”
Vào những lúc như thế này, tuyệt đối không thể hoảng loạn.
Diệp Chi Tri bày ra dáng vẻ ngẫu nhiên gặp mặt như bình thường, thử hỏi: “Tôi vừa mới nghe lễ tân nói có vị khách hàng họ Diệp nào đó đến tìm anh hả?”
Giang Yến Từ khẽ giật mình, nhưng lại không nói lời nào, chỉ thẳng thắn nhìn chằm chằm cô, trong mắt còn cất giấu những cảm xúc phức tạp.
“Anh như này là có chuyện gì sao?” Diệp Chi Tri bị anh nhìn đến mức có hơi không được tự nhiên.
Giang Yến Từ đột nhiên bước lên, duỗi tay ôm lấy cô.
“Này, Giang, Giang Yến Từ!” Đột nhiên rơi vào lòng ngực ấm áp, trái tim của Diệp Chi Tri đột nhiên loạn nhịp, trong nháy mắt đại não cũng trống rỗng: “Đây là nơi đông người…”
“Lúc em rời khỏi nhà họ Diệp, nhất định rất đau khổ có phải không?” Giang Yến Từ thấp giọng mà nói, âm thanh khàn khàn.
Diệp Chi Tri sửng sốt: “Giang Yến Từ, sao anh lại đột nhiên…”
Giang Yến Từ hỏi: “Có phải bọn họ cũng đối xử với em như vậy không?”
Diệp Chi Tri bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Diệp Nhược Lâm vừa mới tới tìm anh, để làm gì vậy? Cô ta tới đây…”
Nhìn biểu hiện lạ kỳ của anh, trong lòng cô xuất hiện một suy đoán…
“Có phải cô ta đến đây để bỏ đá xuống giếng không?”
Giang Yến Từ không nói gì, chỉ lặng yên ôm cô.
Hình ảnh này rơi vào mắt Diệp Chi Tri, lập tức biến thành ngầm thừa nhận.
Diệp Chi Tri bỗng khó hiểu mà cảm thấy tức giận: “Thật sự rất quá đáng, sao cô ta lại có thể như vậy chứ!”
“Anh cũng đừng quá…”
Anh chưa nói gì cả, cô cũng không biết an ủi anh thế nào. Chỉ có thể để anh ôm thoải mái. Nhưng Giang Yến Từ lại buông lỏng vòng tay thả cô ra. Anh đứng thẳng dậy, áy náy mà nói: “Xin lỗi, ban nãy tôi có hơi thất lễ.”
“Không, không sao đâu.”
“Anh đừng đau lòng.” Diệp Chi Tri an ủi nói: “Ít nhất, anh vẫn còn có tôi…”
Lời nói đến bên miệng, cô đã kịp thời phản ứng lại, lập tức sửa lại: “Trì Trì của tôi và anh.”
Giang Yến Từ cong khóe miệng: “Ừm.”
Diệp Chi Tri không tự nhiên mà nhìn sang một bên, lại bổ sung: “Thì, thì là, Trì Trì mà chúng ta cùng nhau nuôi đấy!”
“Đừng lo, tôi không đau lòng đâu.”
Giang Yến Từ nhìn lướt qua bên cạnh, lại lặng lẽ kín đáo mà chuyển chủ đề: “Không phải vừa rồi em mới gửi tin nhắn cho tôi nói là muốn trao đổi với tôi về chuyện liên quan đến tập đoàn mỹ phẩm E-Angla sao, cũng sắp 12 giờ rồi, chúng ta đến nhà hàng nào đó ngồi xuống rồi nói tiếp nhé?”
Diệp Chi Tri nhớ tới chuyện chính, cũng gật đầu: “Được, vậy đi thôi.”
Thịnh Dĩ Minh nhìn thấy toàn bộ quá trình, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Cũng có cả loại thao tác này nữa sao?