Chương 8: Không chịu nổi

Trình Yên Chi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ở trên giường, cô mở to mắt thất thần một hồi, trên người cảm giác sạch sẽ khô ráo nhưng lại không mặc gì, cũng vô cùng bủn rủn rã rời.

Cô ngồi dậy liền thấy Kỳ Tuyên đang ngồi trên sô pha, hắn đang cầm một quyển sách dày, đèn bàn vừa đủ bên cạnh tô điểm lên một tầng vòng sáng, dáng người cao lớn hữu lực càng thêm hấp dẫn ánh mắt, hai chân dài gác lên nhau an tĩnh mà đọc sách, sườn mặt tuấn mỹ sắc bén, hoàn toàn không giống như kẻ lúc chiều si hán lại xấu xa hung hãn thao cô.

Trình Yên Chi nhìn đến ngẩn ngơ, lại bỗng nhiên nhớ tới hắn đè cô ở bên ngoài làm bậy, hỏa khí lập tức dâng lên, cô đều khóc thành như vậy hắn còn muốn bắt nạt cô!

Trình Yên Chi buồn bực chộp lấy gối đầu phía sau ném qua đi, hung tợn mà mắng một câu, "Vương bát đản!"

Kỳ Tuyên bị gối đầu nện ở trên mặt cũng không tức giận, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nhặt lại cái gối đáng thương kia, thong thả ung dung mà đáp lời cô.

"Tao bảo bảo còn không phải bị vương bát đản này thao đến ngất đi sao."

Trình Yên Chi nhìn hắn một bộ dáng tự nhiên không thèm để ý như vậy lại tức giận đến đỏ mắt, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

"Không cho nói! Không cho nói! Sao anh có thể ở bên ngoài làm như vậy...... Nếu như bị người khác thấy thì sao!"

"A, được rồi bảo bảo, là tôi sai rồi, đó là ở trong gara nhà mình, không có ai đâu, tôi sao có thể để người khác thấy em chứ."

Kỳ Tuyên lại gần đem người ôm vào lòng, sờ sờ khuôn mặt nhỏ bị cô đè ép đến đỏ lên, lau sạch nước mắt, nhưng miệng thì không hề chịu thua: "Tao bảo bảo, em cũng không phải rất thích sao? Bị tôi thao một chút liền phun nước......"

"Anh, tên hỗn đản này!" Trình Yên Chi không ngừng nắm tay lại đánh lên ngực hắn, hắn ngữ khí tùy tiện dỗ dành giống như đứa ngốc vậy.

Rõ ràng Kỳ Tuyên căn bản là không đem ý kiến của cô để ở trong lòng mà, cô xem như đã nhìn ra, người đàn ông này cường thế bá đạo, luôn làm việc theo ý mình, chính hắn muốn liền mặc kệ là tình huống nào, chỉ lo cởϊ qυầи áo của cô thao.

Thân thể này lại không chịu nổi, cô không biết mình đã biến thành kẻ dâʍ đãиɠ như vậy rồi, còn phối hợp với hắn!

Trình Yên Chi không chịu nổi đãi ngộ như vậy, tuy nói là muốn tạm thời bỏ qua mà hưởng thụ, nhưng ít nhất cũng phải quan tâm đến cảm thụ của cô chứ, người này này xác thật phù hợp tiêu chuẩn nhan khống của cô, cô xưa nay vô tư, nhưng cũng xem là một kiểu lạnh nhạt, mà Kỳ Tuyên đối với cô cũng chỉ là người mới gặp.

Nhưng cái người này có lẽ là bạn trai hiện giờ của cô, cô hiện tại còn không biết gì cả, chỉ có thể dựa vào hắn.

Kéo tay Kỳ Tuyên xuống, nghiêm túc mà nói với hắn, "Kỳ Tuyên, anh sau này không thể như vậy."

Kỳ Tuyên nhìn qua không biểu cảm gì, chỉ hài hước hỏi cô: "Không thể loại nào?"

Trình Yên Chi đột nhiên có chút sợ, càng ủy khuất, nhưng vẫn cố lấy dũng khí, "Không thể hở ra là ở bên ngoài, ở bên ngoài động tay động chân!"

Trình Yên Chi lúc ở trên giường bị thao thành dâʍ đãиɠ nhưng khi tỉnh lại cô thật không chịu nổi loại chuyện làm loạn bên ngoài này.

Kỳ Tuyên đôi mắt thật sâu mà nhìn cô, có chút trào phúng đáp lại, "Chính là bảo bảo, em rõ ràng rất hưởng thụ đó."

"Tôi......" Trình Yên Chi trong lúc nhất thời không thể phản bác, "Dù sao không thể như vậy!"

Kỳ Tuyên hồi lâu không nói gì, ánh mắt tìm tòi nghiên cứ nhìn cô thật lâu, Trình Yên Chi sợ tới mức không dám thở mạnh, nước mắt lại bắt đầu rớt xuống.

Sau một lúc lâu hắn mới cười ra, nhéo cằm cô nâng lên, giọng nói trầm thấp lại ái muội, "Bảo bảo, khóc cái gì, tôi chỉ là thấy em liền nhịn không được thôi."

Trình Yên Chi lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này muốn cười lên lại cười không nổi, cực kỳ đáng thương.

"Sợ tôi sao, hửm?" Kỳ Tuyên dựa sát vào đẩy cô nằm xuống, thân hình cao lớn của hắn ở trên nhìn xuống, khiến cho cô càng thấy áp lực.

"Không, không có......" Trình Yên Chi nhất thời không dám nhìn hắn, tim đập cũng dồn dập lên, cô không biết loại nguy hiểm cảm giác này là gì, không biết hắn có nhìn ra cái gì hay không, chỉ là theo bản năng mà không dám cãi lại.

"Không có sao, bảo bảo?" Kỳ Tuyên cúi người xuống, nắm hai tay cô đè ở đỉnh đầu, đưa chóp mũi gần sát gương mặt cô rồi một đường trượt xuống, xẹt qua đầṳ ѵú, lại đến vòng eo nhỏ, bất ngờ ngước mắt nhìn thấy cô đang nín thở, cảm thấy vô cùng buồn cười, "Bảo bảo, em đang khẩn trương sao......"

Mặt Trình Yên Chi lập tức đỏ bừng, vành tai cũng đỏ ửng, bộ dạng lúc này của Kỳ Tuyên nguy hiểm lại mê người cực kỳ, đôi mắt đen sâu thẳm, hơi mỉm cười lập tức khiến khuôn mặt cấm dục biến thành tà mị, "Tôi, tôi...... không có......"

Kỳ Tuyên cũng không để ý tới cô khẩu thị tâm phi, nắm hai đùi cô mở ra, tiểu hoa huyệt liền bại lộ ra ngoài, bị sử dụng cả buổi giờ đã có chút sưng đỏ, lúc này lại dưới ánh mắt chăm chú nóng rực của hắn mà mấp máy, chảy ra một chút dâʍ ɖị©ɧ.

Kỳ Tuyên thổi một ngụm lên tiểu huyệt kia, lập tức nó càng thêm mẫn cảm phun ra một chút dâʍ ŧᏂủy̠.

"Tao bảo bảo, em xem tao huyệt này cơ khát như vậy, bị thao cả buổi rồi nhưng chỉ bị tôi nhìn liền dâʍ đãиɠ nước chảy."

Trình Yên Chi mặt đỏ tai hồng, thân thể này cũng mẫn cảm đến quá mức, "Anh buổi chiều đã làm rồi, sao lại muốn nữa chứ?"

"Đã nói muốn hút tao thủy của em mà, hơn nữa côn ŧᏂịŧ của tôi đã nhịn hai tuần, nhịn đến khi công tác trở về liền đến tìm em, lúc này mới làm một cái buổi chiều làm sao đủ được."