Chương 47: Làm rõ

Mấy ngày nay cuộc sống gia đình Kỳ Tuyên thoải mái cực kỳ, cả ngày cùng Trình Yên Chi dính ở bên nhau, ban ngày ôm cô công tác, mệt mỏi liền đem người đè xuống thao một trận, mang cô đi ăn cơm đi dạo phố đi xem phim, về nhà còn có thể ngọt ngọt ngào ngào tắm uyên ương, buổi tối ăn uống no đủ lại có thể ôm bảo bảo của hắn lăn giường.

Nhưng Trình Yên Chi chưa qua mấy ngày liền chịu không nổi, Kỳ Tuyên cả ngày động dục, còn quản cô nơi này không được đi nơi đó không được đi, bá đạo thật sự.

"Lại đây, bảo bảo." Kỳ Tuyên một tay gác ở trên bàn chống cằm, một tay đưa ra, tư thế có chút lười biếng, trên gương mặt đẹp trai mang theo tươi cười, rõ ràng ăn mặc áo sơ mi quần âu đơn giản nhất lại tuấn mỹ đến làm người không thể rời mắt, tiểu vô dụng như Trình Yên Chi đã bị dáng vẻ Kỳ Tuyên câu dẫn đến ngoan ngoãn lại gần.

Kỳ Tuyên càng cười rộ lên, một tay đem cô kéo vào trong lòng, hai ngón tay ngả ngớn nắm lấy cằm cô, giống như đang trêu đùa mèo con mà gãi gãi, "Bảo bảo, tôi biết mấy ngày nay em chán rồi, có phải muốn đi học hay không?"

Trình Yên Chi nghĩ đến có Giang Lăng ở trong trường học liền do dự.

"Đừng sợ, nhãi ranh dám khi dễ em tôi đã cho ngươi xử lý, muốn nhìn thấy hắn hay không? Em muốn thế nào liền thế đó, tôi đều nghe em được không?"

Trình Yên Chi không còn sợ hãi như trước nhưng thật ra rất tò mò Kỳ Tuyên nói xử lý là làm thế nào, "Anh đã làm gì rồi?"

Kỳ Tuyên thấy dáng vẻ cô không giống như oán trách hay thương hại, chỉ là rất đơn giản tò mò nên rất hài lòng: "Mẹ của Giang Lăng là thư ký thành ủy, mấy ngày hôm trước tôi đã lén cử báo bà ta lên cấp trên, bản thân bà ta cũng không tốt đẹp gì, không giữ đức hạnh lại ham mê quyền lợi, thích cấu kết làm bậy với các quan chức khác để leo lên cao, mấy ngày nay sẽ có người xuống điều tra, Giang Lăng không có người mẹ kia thì không phải là gì cả, mà bà ta sắp tự thân khó bảo toàn cũng không rảnh lo cho nhãi ranh kia đâu."

Trình Yên Chi có chút khó hiểu, một thư ký thành ủy dễ dàng bị hắn cử báo như vậy sao? Còn lập tức có người xuống điều tra? Chẳng lẽ Kỳ Tuyên không phải đơn thuần là tổng tài của công ty thôi?

Bất quá những thứ đó cũng không liên quan đến cô, mọi chuyện cũng đã qua, cô có Kỳ Tuyên làm bạn, đối với Giang Lăng cũng không đến mức hận người đến chết, với bản tính bá đạo của Kỳ Tuyên thì nếu cô nói để hắn xử lý chắc sẽ dạy thêm một bài học nhỏ, vậy cô cứ bỏ qua hết không quan tâm nữa là được.

.....................

Mọi chuyện xem như đã qua, cô lại nghỉ học một tuần rồi, thật sự không chịu nổi Kỳ Tuyên nữa nên Trình Yên Chi quyết định trở lại cuộc sống bình thường.

Nhưng mà khỏang thười gian qua cô đã vô tình quên mất một chuyện, mãi đến tận khi chuẩn bị đi học, kiểm tra điện thoại và nhìn thấy cái tên Cố Tây Duyên cô mới tỉnh táo lại, tin tức này giống như một đòn đánh tỉnh cô.

Cô quả thật là kẻ yếu đuối nhát gan!

Từ khi được Kỳ Tuyên cứu ra rồi dính với hắn, cô đã hoàn toàn quên mất Cố Tây Duyên, không hề nghĩ đến Cố Tây Duyên liên hệ không được có lo lắng hay không, cũng không thèm nghĩ hắn sẽ khổ sở ra sao.

Mà hiện tại nhìn thấy tin nhắn, cô mới cảm thấy bản thân thật sự tồi tệ.

Cố Tây Duyên là vô tội, cô chiếm lấy thân thể Trình Yên Chi cũng chiếm lấy tình yêu từ Cố Tây Duyên, nhưng hiện tại cô đã yêu người khác, mấy ngày qua còn bỏ mặc hắn một bên không thèm giải thích một lời, như vậy quá bất công với hắn.

Cô xem hết một loạt tin nhắn của Cố Tây Duyên, từ ban đầu hắn đến nơi báo bình an, sau đó nói rằng muốn cùng thầy giáo đi làm một hạng mục bảo mật trong khỏang nửa tháng, sau đó chính là đến cuối tuần không ngừng gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có phải đã gặp chuyện gì không, tại sao không trả lời tin nhắn, gọi điện thoại cũng luôn tắt máy, tin nhắn cuối cùng là hắn quá lo lắng về nước tìm cô.

Trình Yên Chi sửng sốt, nhìn xem ngày tháng, là ngày hôm qua gửi đi, như vậy hôm nay Cố Tây Duyên trở lại?

Cô bản năng nắm lấy tay Kỳ Tuyên, "Tuyên Tuyên, Cố Tây Duyên, hôm nay về nước ......"

**************

Trình Yên Chi cùng Kỳ Tuyên ngồi ở sảnh chờ của sân bay, cô bây giờ còn có chút hoang mang lo sợ, không khỏi nhớ tới dáng vẻ Cố Tây Duyên thâm tình dính người giống hệt như một con cún lớn, mở miệng ra đều là từng cây yêu thương trìu mến, nhưng cô cũng biết Cố Tây Duyên thích chính là Trình Yên Chi ban đầu, có lẽ lần này hắn sẽ rất khổ sở.

Kỳ Tuyên ôm cô, hắn cũng nhịn không được mà khẩn trương, "Bảo bảo, em yêu tôi đúng không? Chúng ta cùng hắn nói rõ ràng là được, đừng sợ, đừng sợ."

Trình Yên Chi hít sâu một hơi, đánh bay hết mấy suy nghĩ tán loạn trong lòng, cô biết bản thân muốn cái gì, cũng biết là ai chân chính thuộc về cô, cô nhìn dáng vẻ Kỳ Tuyên, người đàn ông trước nay cường đại bá đạo giờ phút này lại khẩn trương như vậy, cô nắm lấy tay hắn, rất nghiêm túc, "Đúng vậy, Tuyên Tuyên, người em yêu chính là anh."

Trình Yên Chi trước khi tới đã gửi tin nhắn cho Cố Tây Duyên, hắn vừa xuống máy bay là có thể nhìn thấy, cho nên đến khi Cố Tây Duyên vui vẻ mà chạy tới thì lại thấy cô cùng một người đàn ông thân mật đứng chung một chỗ, sắc mặt hắn nháy mắt thay đổi, đầy địch ý nhìn chằm chằm Kỳ Tuyên, nhanh chóng đến gần giữ chặt tay Trình Yên Chi, nổi giận đùng đùng, "Tiểu Yên Chi, đây là ai?!"

Kỳ Tuyên thấy vậy rất là tự nhiên kéo Trình Yên Chi ra ôm vào lòng, một chút khe hở đều không để lại cho Cố Tây Duyên, cơ hội tốt để đả kí©ɧ ŧìиɧ địch như vậy hắn sao có thể bỏ qua, không khỏi nhớ tới khảong thời gian bởi vì tên ranh này mà hắn vẫn luôn mang thân phận bạn giường không thể chuyển chính thức, còn làm vật nhỏ này ngượng ngùng xoắn xít lâu như vậy, hắn cười cực kỳ ác liệt với Cố Tây Duyên, "Tôi là ai? Là vị hôn phu của bảo bảo nha........"

Cố Tây Duyên hoàn toàn nổi giận, lại đau lòng nhìn Trình Yên Chi, vẻ mặt không thể tin nổi, "Tiểu Yên Chi, em nói, rốt cuộc là có chuyện gì?!"