Chương 33: Tao bảo bảo

Trình Yên Chi được an ủi hồi lâu rốt cuộc bình tĩnh, cô có thể yên tâm tắm rửa thoải mái rồi ngủ một giấc, trong lúc mơ màng lại cảm giác được có rất nhiều cái hôn dừng ở trên người, mềm mại, cực nóng, tràn ngập nhiệt liệt tình ý.

"Ưʍ......" Trình Yên Chi mở mắt ra, thấy người ở phía sau đang nửa đè ở trên người cô, hôn lên cổ, gương mặt, cằm, làm cho cô ngứa ngáy không thôi, "Tuyên Tuyên?"

"...... Bảo bảo, em tỉnh rồi?" Kỳ Tuyên cở bỏ hàng nút trên áo ngủ, lộ ra bờ ngực trắng nõn bị nội y bao lại, hắn không chịu nổi mà đưa hai tay cách nội y xoa nắn, "Rất nhớ em, muốn em......"

Trình Yên Chi đi đẩy hắn, ngược lại bị Kỳ Tuyên há miệng đem ngón tay ngậm vào trong miệng, trượt đầu lưỡi không ngừng liếʍ dọc theo ngón tay, Trình Yên Chi có chút chịu không nổi, cũng ướt đôi mắt, "Tuyên Tuyên...... ngứa quá......"

Kỳ Tuyên còn đang ngậm lấy tay cô, dùng đôi mắt nóng rực nhìn cô, hai tay đưa ra sau lưng đem nội y cởi bỏ, lập tức nắm lấy hai bầu ngực đầy đặn, "Cho tôi đi bảo bảo, đại côn ŧᏂịŧ đều vì em mà cương một tuần rồi......"

Kỳ Tuyên hơi ép sát, thân dưới nhiệt tình vô cùng rõ ràng, cách quần áo để trên đùi cô, Trình Yên Chi mặt lại hồng lên, khẽ nhéo hắn một chút, "Anh có thể cương một tuần thì xem như anh thắng......"

Kỳ Tuyên biểu tình không dám tin tưởng, giống như nhìn thấy sắc ma mà giật mình, "Bảo bảo lại thèm khát đến vậy, muốn cho tôi cương một tuần, làm em cả một tuần luôn sao?"

Bị hắn xuyên tạc, cô tức giận đi nhéo nhéo mặt hắn, "Anh là đồ lão lưu manh! Rõ ràng là, rõ ràng là tự mình nói bậy!"

Kỳ Tuyên cũng không tức giận, chỉ là ngón tay hơi dùng chút lực đi niết đầṳ ѵú, vật nhỏ khẩu thị tâm phi liền không có sức lực nữa, "Nhìn xem, em rõ ràng muốn bị làm như vậy mà, đầṳ ѵú đều cứng lên rồi, mau để tôi đút em ăn no đi......"

"...... Ha...... Đừng cắn mà......" Trình Yên Chi nhịn không được nắm lấy tóc của hắn, mặt huân hồng, nửa cắn môi rêи ɾỉ, còn hơi ưỡn ngực đem đầṳ ѵú đưa đến trong miệng Kỳ Tuyên.

"Ha...... Bảo bảo...... thơm quá......" Kỳ Tuyên dùng đầu lưỡi liếʍ lấy lại đè nặng một chút, lại dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy, đầṳ ѵú hồng hồng bị Kỳ Tuyên chơi đến ướt nhẹp, thịt mềm xung quanh cũng bị hắn ngậm vào trong miệng, vừa cắn vừa liếʍ.

Trình Yên Chi cả người vừa ướt lại mềm, một hồi liền nhịn không được kêu lên, "A...... Tuyên Tuyên, bên kia cũng muốn......"

"Chậc, dục cầu bất mãn tao bảo bảo......" Kỳ Tuyên chiều theo cô, quay sang ngậm lấy bên kia, còn dùng côn ŧᏂịŧ cứng rắn hơi đỉnh lên, "Tao bảo bảo, tên kia đã ăn qua nơi này sao? Hửm?"

Trình Yên Chi cắn môi không chịu trả lời.

"Ngoan, không được gạt tôi, tao bảo bảo là của một mình tôi, hắn ăn nơi nào tôi đều phải tự mình rửa sạch sẽ." Kỳ Tuyên hơi nâng người lên, hai tay không ngừng bắt lấy hai bầu ngực xoa nắn, giọng nói tuy ôn nhu lại làm người không thể cự tuyệt.

Trình Yên Chi khóc nức nở, hai tay bắt lấy cánh tay của Kỳ Tuyên, hai chân cũng tự giác mà tách ra đi quấn lên eo hắn, nhỏ giọng rầm rì, "Ăn...... Ăn qua......"

"Hắn còn ăn qua nơi nào nữa?" Kỳ Tuyên đôi mắt trầm xuống, đôi tay xoa ngực cũng bất giác mạnh hơn: "Hắn ăn như thế nào? Giống tôi vừa mới làm sao?"

Trình Yên Chi lại nghĩ tới tới lúc bị Giang Lăng đùa bỡn, trong lòng ủy khuất lại bay lên, càng bị Kỳ Tuyên hỏi lại càng ủy khuất khó chịu, khóc đến ngăn không được, "Không biết, em không biết....... oa......"

Kỳ Tuyên mặt lạnh băng không được, phải ôm người lên dỗ dành, hôn hôn đôi mắt cô, "Ngoan, đừng khóc, tôi không hỏi nữa được không?"

Trình Yên Chi che mặt, hỏi hắn, "Anh có phải thấy ngại, ghét bỏ em rồi không?"

"Không có không có, tôi chỉ giận chính mình không có nhận ra em khác thường sớm hơn, làm em ở trong tay tên đó chịu nhiều khổ sở, tôi chỉ là ghen ghét lại khó chịu, tên kia lại dám đυ.ng đến bảo bảo của tôi, tôi nhịn không được......" Kỳ Tuyên lúc này chỉ lo ôm người lại dỗ lại sờ lại xoa, sợ cô sẽ nghĩ nhiều.

Trình Yên Chi Dần dừng lại nước mắt, mềm ở trong lòng ngực Kỳ Tuyên, có chút ngập ngừng, "Hắn, hắn không có......"

Trình Yên Chi cúi đầu nói rất nhỏ, Kỳ Tuyên không nghe được, "Không có cái gì?"

Trình Yên Chi rất xấu hổ, nhưng cô cũng rất để ý đến ấn tượng của hắn, vô thức nắm lấy vạt áo của Kỳ Tuyên, "Hắn, hắn chỉ dùng tay!"

Kỳ Tuyên cười một cái, duỗi tay thăm vào trong váy, sờ sờ một chút bên dưới, "Vậy bảo bảo, tiểu huyệt này vẫn là của tôi có phải hay không?"

Trình Yên Chi mặt càng đỏ, ngập ngừng trả lời hắn, "Ừm."

Kỳ Tuyên đem người đẩy ngã trên giường, vài động tác liền xả hết quần áo của cô, đem hai chân kéo ra gập lên, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm tiểu huyệt đã thấm ướt: "Tao bảo bảo giỏi quá! Tôi chờ không kịp muốn ăn tiểu huyệt này của em, hút sạch tao thủy......"

"A......" Trình Yên Chi nghiêng đi không dám nhìn hắn, hai tay nắm chặt khăn trải giường, nhưng ức chế không được thân thể phản ứng, tiểu huyệt đã sớm cơ khát đang mấp máy phun ra một đợt dâʍ ŧᏂủy̠.

"Nhìn xem, tao bảo bảo so với tôi còn thèm khát hơn, gấp không chờ nổi mà phun nước muốn tôi hút sạch sao?"