Chương 29: Cô muốn về nhà

Trình Yên Chi cảm thấy xấu hổ giận dữ lại không nói được gì, có đôi khi Kỳ Tuyên đối với cô như vậy nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình chịu nhục, mà lúc này trước mặt Giang Lăng, hắn động tác bừa bãi, ánh mắt khinh thường đều làm cô cảm thấy mình giống như là một người hầu mà thôi.

"Không......" Trình Yên Chi nước mắt ngăn không được, hoàn toàn không biết nên làm gì.

"Không cái gì?" Giang Lăng để sát vào cô, lúc này lại đột nhiên nhẹ giọng, "Khóc cái gì, tôi khi dễ cô sao? Nhưng rõ ràng cô rất thích mà......"

"Không có......" Trình Yên Chi không đứng vững, bị Giang Lăng đỡ eo, một tay hắn còn đang ở trong váy không ngừng đảo loạn, qυầи ɭóŧ hơi mỏng liền trở nên ướt nhẹp, cô lúc này thật sự cảm thấy bất lực.

Giang Lăng đáy mắt trầm xuống, hắn đem Trình Yên Chi đẩy dựa trên cây, ra lệnh, "Tự đem váy kéo lên."

Trình Yên Chi không ngừng lắc đâu, nói sao cũng không chịu làm theo, Giang Lăng cũng không vội, chỉ một tay đẩy ra qυầи ɭóŧ thăm vào, xoa vài vòng lên hai cánh hoa môi, còn thỉnh thoảng nhéo lấy viên đậu nhỏ phía trên, hắn dùng một chút lực Trình Yên Chi liền run thân mình nức nở ra tiếng, cực kỳ mẫn cảm .

"Còn không chịu?" Giang Lăng mắt lạnh nhìn cô, rõ ràng phản ứng dâʍ đãиɠ như vậy, lại còn làm ra bộ dáng ủy khuất.

" Không,....... không cần......" Trình Yên Chi đưa tay đẩy tay Giang Lăng lại không chút sứt mẻ, cảm giác của thân thể này cô không kháng cự được, rõ ràng sợ hãi lại chén ghét hắn như vậy, nhưng tiểu huyệt kia bị Kỳ Tuyên khai phá nhiều lần lại không biết thỏa mãn mà muốn được càng nhiều kɧoáı ©ảʍ.

Cô đi vào thế giới này rốt cuộc là để làm gì.

Trình Yên Chi lần đầu tiên hoài nghi cuộc sống ở đây.

"Chật, còn không chịu theo." Giang Lăng lập tức dùng một tay chọc vào cái miệng nhỏ kia, thấy Trình Yên Chi nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng, cái miệng nhỏ bên dưới cũng đem ngón tay cắn chặt, bên trong ấm áp lại chặt chẽ, thật đúng là một nơi rất tốt.

"Ảnh chụp kia còn cần hay không? Thân thể Trình Yên Chi ở trong đó thật đúng là cực kỳ hấp dẫn đó......"

Trình Yên Chi cả người cứng đờ, khuất nhục nhắm mắt lại, hai tay run rẩy nắm váy đồng phục kéo lên, "Cần......"

Giang Lăng bị cô làm tức giận, đặc biệt là vẻ mặt Trình Yên Chi không tình nguyện cùng khuất nhục như vậy, hắn dùng ngón tay mạnh mẽ cắm vào, ra vào tốc độ rất nhanh, đều có thể nghe được tiếng phụt phụt của dâʍ ŧᏂủy̠ bị ma sát , "Gặp tôi thì không tình nguyện như vậy? Tôi thấy cô lúc ở dưới người tên đàng ông kia lại rất dâʍ đãиɠ đó, bộ dáng nâng mông cầu thao thật là dâʍ đãиɠ cực kỳ, hắn thao có sương hay không? Nhìn tôi như vậy làm gì, tôi nói không đúng sao?"

"Loại phụ nữ như cô một ngày không bị thao liền cơ khát, ở trường học có phải cũng luôn muốn có người tới thao có đúng không? Nếu bạn trai cô không có ở đây, tên đàn ông kia cũng không có, vậy để cho tôi tới thỏa mãn cô được rồi!"

"...... Không, khốn kiếp! Câm miệng...... A --"

Trình Yên Chi đột nhiên căng thẳng thân mình, run chân cao trào.

Giang Lăng buông ra, không lưu tình chút nào mà rút ra ngón tay, phía trên đều dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, ướt dính trơn trượt, còn có chút hương vị không nói nên lời, hắn nhìn một hồi rồi đem ngón tay đưa đến bên miệng Trình Yên Chi, "Đem tao thủy liếʍ sạch sẽ."

Trình Yên Chi xoay mặt qua một bên né đi, Giang Lăng lại đem chất lỏng trên tay đều bôi lên mặt cô, giọng điệu quỷ dị tán dương, "Thật xinh đẹp."

Trình Yên Chi ngồi trên mặt đất thở dốc, trên mặt còn mang chút ửng đỏ cao trào, nhưng trong mắt lại chỉ có mờ mịt, "Cút."

Giang Lăng cũng không tức giận, chậm rì lấy một tấm ảnh trong túi ra ném cho cô, "Tôi từ trước đến nay nói được thì làm được, sau này nhớ rõ......" Hắn giơ tay nhìn đồng hồ, "Còn có nửa tiếng liền phải đi học tiếp, bạn học Trình Yên Chi, đừng đến muộn đó."

Trình Yên Chi nhìn Giang Lăng rời đi rốt cuộc khống chế không được mà khóc lớn, cô nhịn không được kêu tên vài người, một hồi là "Cố Tây Duyên...... sao lại không ở đây......", Một hồi lại là "Kỳ Tuyên khốn kiếp, đều tại anh......",

Trình Yên Chi khóc một hồi, đem quần áo chỉnh lý tốt mới đứng dậy, trên mặt vẫn còn mờ mịt hoảng hốt, cô trước giờ có chút tùy tiện, không đem người khác để ở trong lòng, hơn nữa ở trong thế giới kia chưa từng có ai khi dễ cô, chưa gặp sóng gió gì, lần này gặp chuyện cô thật sự không biết nên làm sao, càng bị dáng vẻ tối tăm âm độc của Giang Lăng dọa sợ, cũng không dám phản kháng.

Tuy rằng thân thể này không phải của cô, nhưng tất cả đều do cô cảm nhận, không thể không để ý, không có biện pháp an ủi chính mình thân thể không phải của cô thì tùy tiện người khác chọc ghẹo.

Cô từ trước đến nay dựa vào ca ca tỷ tỷ che chở, bây giờ bọ họ đều không ở bên người, Kỳ Tuyên kia cũng là tên đầu sỏ gây tội, Cố Tây Duyên lại là người cô thấy hổ thẹn, thế giới này cô không còn quen biết ai, đây mới là chuyện quả thật tuyệt vọng.

Trình Yên Chi nhịn không được lại khóc, "Đại ca, Nhị ca, Đại tỷ, Nhị tỷ, em không muốn ở đây nữa...... muốn về nhà...... em sẽ không nghịch ngợm nữa...... em muốn về nhà......"