Quỷ ấu trĩ.
Ông Như Mạn trừng mắt nhìn cậu một cái, ý cười trên mặt Châu Sâm càng rõ hơn.
Thu Nhiên ở đằng sau ấm ức, có điều một lúc liền tự khuyên mình, hôm nay đã ngồi được lên ghế sau, thì lên đến ghế phụ tương lai mấy hồi.
Nghĩ xong liền vui vẻ trở lại.
Ông Như Mạn vừa lái xe, thi thoảng lại quay lại nói với cô bé vài câu. Chỉ như vậy thôi nhưng Thu Nhiên đã cảm thấy rất thỏa mãn, một chút tức giận với cái người ngồi bên ghế phụ kia cũng giảm đi ít nhiều.
Cô chỉ biết cậu là Châu Sâm, là bạn học của em trai sếp, qua văn phòng để thực tập, còn lại thông tin khác đều không biết gì. Mặc dù dáng vẻ đẹp trai đấy, nhưng không phải đồ mà Thu Nhiên muốn xơi. Yêu đương nam nữ rồi kết hôn gì đó quá là mệt mỏi, cô đây chỉ muốn thần tượng một mình chị sếp xinh đẹp của mình mà thôi.
Lúc xe lái về đến khu nhà, cả người cô bé cứ như bị gắn keo với ghế ngồi vậy, câu giờ mãi không chịu xuống. Đến khi không tài nào dính trên xe được nữa mới uể oải chui ra, đầu còn thò vào bên trong: "Cảm ơn chị, chị ơi, chị có muốn lên nhà em uống trà không?"
"Không cần đâu, ngày mai gặp nhé."
"Dạ, ngày mai gặp ạ." Cô bé đành phải chào tạm biệt, đứng vẫy tay nhìn chiếc xe từ từ rời đi.
Đưa Thu Nhiên về nhà xong, Ông Như Mạn quay sang nhìn Châu Sâm cười, lấy tay véo vào đùi cậu một cái: "A Sâm, đừng nói với tôi giấm này mà cậu cũng ăn nhé?"
Châu Sâm mặt không đổi sắc, gật đầu.
"Đúng."
"Thôi đi ông, người ta chỉ là một em gái nhỏ thôi mà."
"Thế nhưng ánh mắt người ta nhìn chị làm em rất rất không thoải mái đấy." Châu Sâm nghĩ thầm trong lòng.
Sau đó cậu cũng không tiếp tục nói đến đề tài này nữa, không thể cái gì trong lòng cũng để bị cô nhìn thấu hết như vậy được. Không thể để cô phát hiện ra sâu trong lòng mình chính là một tên biếи ŧɦái, con thú ở đáy lòng đang gào thét muốn nhảy ra, cậu chính là muốn đem cô thuộc quyền sở hữu của mình, chỉ để một mình cậu có thể nhìn thấy.
Mọi vui sướиɠ hay giận hờn, buồn bã của cô đều chỉ có thể vì cậu mà thôi.
Thích cô đến mức độ muốn độc chiếm cho riêng mình, thế nhưng cũng rất quan tâm đến cảm nhận của cô. Nếu như Ông Như Mạn không muốn, vậy cậu sẽ tuyệt đối không làm, thực ra sự đấu tranh nội tâm này vẫn luôn giày vò cậu từng ngày từng đêm, mà cậu chỉ có thể thích nghi với nó, để cô từ từ nhìn thấy những cảm xúc nhỏ bé của mình, cho cô thấy những khía cạnh mà cô thích, sau đó sẽ dần dần yêu cậu, không thể rời xa.
Thích một người tùy hứng, ấu trĩ, lại có tính chiếm hữu cao như cậu.
"A Sâm?"
Nhìn Châu Sâm vẫn còn đang ngẩn người, Ông Như Mạn còn tưởng cậu vẫn đang ăn giấm, liền hắng giọng dỗ dành: "Cái đó của tôi hết rồi, tối về đền bù cho cậu."
Châu Sâm giật nảy mình, ngơ ngác quay đầu sang: "Cái gì cơ?"
Ông Như Mạn cũng trố mắt, lủng bủng trong mồm: "Thì tôi nói... ừm, cái đó hết rồi, tối về đền bù cho cậu, đừng giận nữa."
Đột nhiên một tin vui ập đến khiến Châu Sâm choáng váng mặt mày.
"Hả...à à"
Ông Như Mạn không thèm nói cùng cậu nữa, tên nhóc này còn đang giả vờ làm bộ cái gì nữa.
Nhưng mà thật sự là không có làm bộ mà.
Không biết cậu nghĩ đến cái gì, sắc mặt càng ngày càng đỏ, vành tai cũng đỏ cả lên.
"Nếu cậu không muốn thì thôi vậy, tôi cũng không miễn cưỡng. Cũng đúng, video của cậu còn chưa làm xong mà."
"Không miễn cưỡng! Không miễn cưỡng! Em có thể mà."
Ông Như Mạn nhìn cậu vội đến muốn điên, buồn cười không nhịn được.
"Ừm, vậy được, đợi cậu làm xong video sẽ thưởng cho cậu."
Châu Sâm cậu con mẹ nó bây giờ muốn lấy máy tính ra làm cho xong ngay lập tức. Ngay và luôn.
Tuy rằng không có máy tính để lấy ra làm ngay, không còn cách nào khác, Châu Sâm đành lôi giấy bút ra, học thuộc lòng kịch bản, đọc đi đọc lại đến mấy lần.
Ông Như Mạn ngồi bên cạnh cả người run rẩy, nhịn cười đến đỏ au mặt mày. Trêu chọc Châu Sâm thật là thú vị.
Đúng là tuổi trẻ không chịu được cám dỗ.
Ma sai quỷ khiến thế nào lại hỏi thêm một câu: "Này đàn em, hay là đêm nay chị đây sẽ đơn độc phụ đạo cho cậu một khóa nhé?"
Nói xong câu này liền thấy hai mắt Châu Sâm sáng như đèn pha, xem ra không thể đợi đến lúc làm xong video được rồi.
Ông Như Mạn cô đây vậy mà cũng có ngày tự đào hố chôn mình.
Hết chương 38.