May mắn thay, bảo vệ của bệnh viện kịp thời chạy tới khống chế được Hàn Văn Hạo. Cũng thực mau, cảnh sát cũng tới đây, dò hỏi đại khái sự việc một chút, sau đó đem Hà Văn Hạo đi.
"Anh Đông, em rất xin lỗi anh." Diệp Minh Xuyên áy náy nói. Vành mắt cậu cũng bắt đầu phiếm hồng.
Trương Đông Lương đã được đưa tới khoa cấp cứu, bác sĩ cũng đã băng bó vết thương lại cho anh.
Tuy rằng cánh tay rất đau, nhưng thần sắc anh vẫn như cũ, nói: "Không sao đâu, cậu không thấy trong Tam Quốc, Quan Vũ cạo xương trị độc mà vẫn ngồi ăn thịt nướng uống rượu sao. Cái này chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không đáng quan ngại, bây giờ băng vết thương lại, hai ngày sau sẽ ổn thôi."
Tần Phong vì muốn làm dịu bầu không khí, cố ý trêu chọc nói: "Anh Đông, dù sao anh cũng vì nghĩa mới bị thương, hẳn là bọn em nên làm một cái gì đó để tôn vinh anh nhé! Hai ngày tới phải ăn uống đầy đủ, rồi uống thuốc nữa, đừng để bị cảm lạnh. Nếu mà phải cắt cụt tay đi, đến lúc đó, em sẽ mua cho anh một con chim điêu."
Trương Đông Lương bởi vì không nghe rõ, nhíu mày hỏi: "Mua con chồn làm gì, để khoe mẽ à? Hay chỉ giả vờ thôi?"
"Anh thành Dương Quá rồi, có lẽ em phải mua cho anh một con chim điêu lớn ở bên cạnh anh." Tần Phong nhướng mày, cười xấu xa.
Trương Đông Lương biết Tần Phong vẫn luôn cà chớn như vậy, lười so đo cùng với anh ta, liếc xéo anh ta một cái, lại quay đầu nhìn Diệp Minh Xuyên nói: "Còn đứng đấy làm gì, anh đã băng bó lại rồi, không có làm sao đâu. Nhanh lên, đi tìm bạn gái đi, dỗ dành, chiều chuộng cô ấy vào, chuyện này còn phải để anh dạy sao?"
Diệp Minh Xuyên vâng một tiếng, sau đó đi ra ngoài tìm Thẩm Gia Kỳ. Nhưng Thẩm Gia Kỳ không dễ dàng chịu tha thứ cho cậu, Diệp Minh Xuyên rất chân chó (*) một lúc, tìm mọi cách xum xoe, chỉ thiếu mỗi tìm lấy một cái đệm mà ngoan ngoãn quỳ lạy.
(*) chân chó: ngôn ngữ mạng của Trung Quốc. Ý nói hành động nịnh bợ, nịnh hót.
Rốt cuộc cậu cũng hiểu thấu câu, ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng!
Lúc Diệp Nam Cầm biết chuyện, tim cô đập liên hồi, sự nôn nóng cùng lo lắng đều không thể che giấu nổi. Cô hỏi rõ sự tình một hồi, lại không nhịn được mà chỉ trích em trai mấy câu, sau đó lấy túi vội vàng chạy tới bệnh viện.
Lúc cô đến nơi, Trương Đông Lương đã băng bó xong, đang hướng về phía cửa bệnh viện thì hai người gặp nhau.
Trong nháy mắt Trương Đông Lương nhìn thấy Diệp Nam Cầm, hai mắt liền sáng lên, dường như đã quên đi cánh tay đau đớn của mình, khóe miệng tràn ngập ý cười, đuôi mắt lộ ra sự vui sướиɠ, nói: "Nha đầu, sao em lại tới đây?"
Lời vừa dứt miệng, Trương Đông Lương cảm thấy chính mình thật ngốc nghếch, em trai xảy ra chuyện lớn như vậy, người chị gái như cô đương nhiên là phải chạy tới ngay.
"Có tôi ở đây rồi, bảo đảm em trai em không bị thương đâu. Cậu ấy hiện tại vẫn ổn, đang chăm sóc bạn gái, em cứ yên tâm đi."
Nhìn bộ dạng tỏ ra không có chuyện gì của Trương Đông Lương, trên mặt còn treo nụ cười. Trong lòng Diệp Nam Cầm lúc này có chút hụt hẫng, cô cũng không biết giải thích cái cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào, chỉ là cảm thấy, vô cùng đau lòng.
Diệp Nam Cầm chớp hạ mi mắt, đôi mắt đen nhánh không thể che giấu được sự bực tức.
Chiếc băng gạc trắng trên tay anh, phối hợp cùng với nụ cười tươi đẹp như ánh mặt trời của Trương Đông Lương làm cô cảm thấy, nội tâm có chút bất an.
"Rất xin lỗi, lại gây thêm phiền toái cho anh rồi, tiền thuốc men bao nhiêu, tôi sẽ trả cho anh." Môi mỏng của Diệp Nam Cầm hé mở, thần sắc có chút động.
Trương Đông Lương dùng tay kia chỉ lên cánh tay còn lại một lượt, chẳng hề để ý mà nói: "Nha đầu, toàn nói cái gì đâu, mối quan hệ của hai chúng ta thế nào, còn có thể lấy tiền của em sao?"
Mối quan hệ của hai chúng ta? Diệp Nam Cầm nắm bắt được mấu chốt trong lời nói của Trương Đông Lương, nội tâm có chút dao động. Trương Đông Lương đem mối quan hệ của bọn họ tưởng tượng thành cái gì vậy?
"Nếu không phải vì em trai tôi, anh cũng không bị thương. Tôi, tôi thật sự cảm thấy tiếc, tôi mời anh đi ăn cơm nhé."
Trương Đông Lương nhìn gương mặt Diệp Nam Cầm bắt đầu phiếm hồng, chân tay có chút luống cuống, giọng nói cũng nhỏ dần đi. Trong lòng anh cảm thấy, người trước mắt thật giống một tiểu bạch thỏ đáng yêu lại ngoan ngoãn, làm người ta không nhịn được mà muốn ôm vào lòng, liều mạng chịu đau, đều ngại không đủ.
"Được thôi, tôi cũng không khách khí nữa, vừa đúng lúc cũng đang đói bụng, chúng ta đi ăn thôi." Trương Đông Lương nói chuyện trước sau đều vô cùng hào sảng.
Diệp Nam Cầm nhìn Tần Phong đi bên cạnh, khó tránh khỏi mà không mời, nói: "Anh Phong, anh cũng đi cùng đi."
Tần Phong vô cùng hiểu chuyện, anh ta đương nhiên không muốn làm bóng đèn rồi, vội vàng xua tay nói: "Hai người đi đi, anh còn có việc bận, đi trước nhé."
Tần Phong nói xong, nhấc chân rảo bước đi, đi được vài bước, quay đầu lại nhìn thấy Diệp Nam Cầm đang quay lưng về phía anh, liền hướng về phía Trương Đông Lương làm mặt quỷ, trên mặt còn mang theo một nụ cười xấu xa, sau đó nghiêng tay, làm thành một hình trái tim.
Trương Đông Lương khẽ mỉm cười, Diệp Nam Cầm nghi hoặc hỏi: "Sao vậy, anh cười cái gì thế?"
"Không có gì, không có gì, chúng ta đi ăn thôi." Trương Đông Lương rất tự nhiên cầm lấy tay Diệp Nam Cầm dắt đi: "Đi chỗ nào ăn?"
Diệp Nam Cầm cảm thấy trái tim mình giống như là một con nai đang chạy loạn, thình thịch nhảy lên không ngừng. Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Cô muốn rút tay lại, lại cảm thấy nếu làm như vậy, có vẻ chính mình ra vẻ quá mức, đành phải để Trương Đông Lương tùy ý nắm tay, đi theo anh ra ngoài.
Trên thực tế, Trương Đông Lương thoạt nhìn tùy tiện, nhưng nội tâm anh đã không thể ngừng kích động, anh nắm chặt lấy tay Diệp Nam Cầm, nhưng không dám dùng sức, cũng không dám buông tay, sợ chẳng mấy khi có cơ hội dễ dàng như này, bị chính mình sơ sẩy một chút, liền mất đi.
Hai người cứ như vậy mà mặt ngoài không hề gợn sóng, nội tâm lại gió nổi mưa phùn ra khỏi bệnh viện. Trương Đông Lương chọn một quán ăn gần đó, cầm hai bình nước khoáng, chọn thêm hai suất cơm vô cùng đơn giản...cơm đĩa tố tam tiên.
Diệp Nam Cầm cảm thấy, nếu là mời anh ăn cơm, chọn món này, thật sự quá mức keo kiệt, nhịn không được mà hỏi: "Cái kia, anh ăn đủ không? Hay là chúng ta chọn chỗ khác?"
Đối với Trương Đông Lương đương nhiên là không đủ anh, nhưng anh cũng có cách suy nghĩ của riêng mình. Đã để cho phụ nữ trả tiền cơm mình ăn, chính mình sao có thể chọn những thứ đắt đỏ chứ! Giống như chính mình ỷ vào một lần bị thương mà bắt người ta phải mời cơm mình vậy. Vẫn cứ là nên chọn những món ăn đơn giản, nói chuyện với nhau, như vậy là đủ rồi.
Trên mặt Trương Đông Lương tràn ngập ý cười, ánh mắt vô cùng trong trẻo: "Đủ ăn, trước khi tới bệnh viện, tôi đã cùng với em trai em ăn một bữa tiệc lớn rồi, em trai em không tệ, khá tốt."
Diệp Nam Cầm cùng Trương Đông Lương nói chuyện về chuyện tình cảm của em trai, Trương Đông Lương vì Thẩm Gia Kỳ mà bênh vực kẻ yếu, hung hăng phê bình Minh Xuyên không phân biệt trắng đen gì đã đánh con gái nhà người ta, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, còn làm Diệp Nam Cầm muốn mắng cho em trai mình một trận.
Diệp Nam Cầm nghe xong, ngược lại có chút vui vẻ. Trong câu nói của anh có thể nhận thấy được Trương Đông Lương rất tôn trọng phái nữ, làm cô cảm thấy, người này đôi lúc có giả vờ tỏ vẻ hấp dẫn, nhưng lại là người hào sảng, coi trọng phái nữ, là một người đàn ông xứng đáng để kết giao!
Ăn xong, Diệp Nam Cầm đi tính tiền. Trương Đông Lương kiên trì muốn lái xe đưa cô về nhà, cô bất đắc dĩ đành phải ngồi trên xe anh.
Tần Phong thấy Trương Đông Lương trở về, bất chấp tiếp tục chơi nốt trò chơi, rồi chạy vọt vào phòng của Trương Đông Lương, giữ một bên cửa, nhìn anh chằm chằm mà đánh giá, vẻ mặt hưng phấn hỏi: "Anh Đông, sao rồi, có thể được hay không, tiến triển như thế nào rồi?"
Trương Đông Lương ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, ánh mắt không hề gợn sóng, vô cùng bình tĩnh nói: "Nắm tay, ăn cơm, con đường theo đuổi còn dài, phải trải qua 81 khó khăn nữa."
"Dắt tay á, ồ, tiến triển thần tốc nha!" Tần Phong nhại theo Trương Đông Dương, tiếp tục trêu chọc nói: "Tay đã dắt rồi, hiện tại không phải là 81 khó khăn, không chừng, rất nhanh chỉ còn có 69 khó khăn thôi."
Trương Đông Lương nháy mắt đã hiểu ý tứ những lời nói này, trừng mắt với anh ta một cái, không kiên nhẫn nói: "Cậu có thể nói những lời đứng đắn hơn không hả, Tần Phong, anh phát hiện ra, cậu càng ngày càng cà chớn rồi đấy, cút xuống đi, anh nằm một lát, mặc kệ cậu."
Tần Phong a một tiếng, cũng không vô nghĩa, xoay người ra khỏi cửa. Trương Đông Lương đột nhiên nghĩ gì đó, hét lớn: "Quay lại, Tần Phong, cậu quay lại đây cho anh."
Tần Phong một lần nữa bước vào, dựa ở cửa, nhướng mày, hai tay khoanh lại trước ngực, một bộ dạng thờ ơ, không vui nói: "Không phải bảo em cút xuống sao? Còn gọi quay lại làm gì? Xem anh phát xuân à?"
"Cái đầu nhà cậu ý, cậu phát xuân thì có. Anh có chuyện muốn hỏi cậu, cậu nói xem, con gái đều thích những cái gì?" Thần sắc Trương Đông Lương vô cùng trịnh trọng, dường như là anh rất nghiêm túc hỏi về vấn đề này.
Tần Phong trợn tròn mắt, đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều hiện ra sự mưu mô: "Rất đơn giản, son môi hoặc là đồ trang điểm. Tuy nhiên, cũng cần phải đặc biệt chú ý phương diện này. Ví dụ như, son lì dạng thỏi nhỏ màu cam nhạt, màu đỏ rượu, màu cam hồng đào, màu hồng san hô, màu tím, có rất nhiều màu. Cô ấy thích màu nào, anh biết không?"
Trương Đông Lương nhíu mày, biểu tình có chút rối rắm: "Anh nào biết, nếu cậu không nói anh cũng không nhận ra! Không cần hỏi, mua đồ trang điểm tránh đi cho bớt rắc rối. Anh cậu là trai thẳng, cũng không có một chút đơn giản, có thể liếc mắt qua mà biết được sao?"
"Trai thẳng thì liên quan cái nồi gì tới vấn đề này, em cũng là trai thẳng, làm sao em biết được?" Tần Phong nhướng mày, trên mặt mang theo sự đắc ý, khoe khoang nói: "Về sau anh sẽ trở thành một người đàn ông có vợ, những kỹ năng này đều phải nhanh chóng luyện đi, hiểu không?"
Trương Đông Lương hiện tại rất muốn mắng chửi người, nhưng nghĩ đến chính mình đang hỏi anh ta, chỉ có thể khiêm tốn thỉnh giáo: "Lần đầu tiên tặng quà cho người yêu cậu, cậu cũng tặng son môi sao?"
Tần Phong ra vẻ thâm trầm lắc đầu, vươn tay ra, huơ huơ trước mặt Trương Đông Lương, lời ít mà ý nhiều nói: "Cái này?"
Trương Đông Lương thật sự không nghĩ ra đây là cái gì, tức giận nói: "Đây là cái gì, cậu chặt tay ra đưa cho người yêu cậu à? Cái tay bây giờ là giả sao? Có thể nói chuyện tử tế một chút được không, tôi xem không hiểu."
"Chuông gió." Trong ánh mắt Tần Phong viết ra năm chữ, gỗ không thể phá hủy!
Trương Đông Lương lúc này mới hiểu ra vấn đề, Tần Phong cùng Hàn Linh Linh, hai người ghép lại chính là "Chuông gió CP"!
Tần Phong tặng chuông gió, vô cùng lãng mạn, lại rất có ý nghĩa. Còn chính mình, dựa theo cách ghép CP, anh cùng với Diệp Nam Cầm có nghĩa là gì? Trương Diệp CP? Đông Nam CP? Lương Cầm CP?
Đồng nghĩa một chút, Đông Nam CP? Đông Cần CP?
Chẳng lẽ, anh đưa cho Diệp Nam Cầm một cái lá cây? Hoặc là mùa đông, tay trái cầm bí đỏ, tai phải cầm rau cần, thâm tình chân thành mà nói, bí đỏ cùng rau cần, đại diện cho tình cảm anh dành cho em, em cầm đi nấu cháo bí đỏ, xào rau cần đi?
Trương Đông Lương nghĩ tới đây, nhịn không được mà cười lớn tiếng, cái này, cái loại tỏ tình này, thật sự quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức một người đàn ông bình thường như anh cũng không dám thực hiện.
Ánh mắt Trương Đông Lương dừng trên chồng tạp chí thanh xuân, trong đầu rốt cuộc cũng có ý tưởng.