Diệp Nam Cầm ừ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Chuyện này đừng nói cho ba mẹ em biết, em không muốn làm bọn họ lo lắng."
Trương Đông Lương vuốt nhẹ mái tóc cô, trong ánh mắt tràn ngập sự sủng nịnh, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Em yên tâm, bọn họ không xem mạng chắc hẳn cũng sẽ không biết. Huống chi, Cầm Hạ chỉ là bút danh của em. Rất nhiều người cũng không biết, Cầm Hạ trong đời thực chính là em! Độ nóng của tin tức trên Internet đều sẽ trôi qua rất nhanh. Qua một thời gian rồi chắc cũng không ai còn nhớ tới đâu."
Trương Đông Lương khuyên nhủ trong chốc lát, anh rót cho Diệp Nam Cầm một cốc nước, khẽ thở dài, nói: "Vợ, thật ra, anh cũng đã từng bị công ty không kết toán tiền lương cho anh."
Diệp Nam Cầm khẽ nhíu mày, cô nắm tay anh càng chặt hơn, quan tâm hỏi: "Vậy lúc ấy anh cũng rất khổ sở đúng không?"
Trương Đông Lương khẽ cười, trên mặt bày ra bộ dạng không sao cả, ngữ khí còn mang theo một tia dũng mãnh: "Cũng phải nhìn xem ông xã em là ai chứ? Để mặc cho bọn họ khi dễ sao?"
Ông xã? Nháy mắt Diệp Nam Cầm đã chú ý tới cái từ này hiện ra từ này. Đây là lần đầu tiên Trương Đông Lương sử dụng cái từ "ông xã" này. Tuy nhiên, anh nói nghe thật trơn tru và tự nhiên, giống như là ngựa quen đường cũ, thường xuyên nói như vậy vậy.
Trương Đông Lương nhìn thấy Diệp Nam Cầm đang nhìn mình chăm chú, nháy mắt đã hiểu được, anh tiến sát bên tai cô, dịu dàng nói: "Sao vậy, đã quen biết lâu như thế, em vẫn luôn chỉ gọi anh là anh, cũng không gọi anh là ông xã. Còn không thể để anh tự nghiện chính bản thân mình sao?"
Diệp Nam Cầm nghe xong câu nói đùa này, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, cô làm nũng đánh nhẹ một cái lên ngực anh.
Khóe miệng Trương Đông Lương nhếch lên, mặt mày hớn hở nói: "Vợ, em có biết lúc đấy anh đối phó với bọn họ như thế nào không? Vài người bọn anh đã chặn ông chủ lại trong văn phòng, yêu cầu ông ta hoặc là đưa tiền, hoặc là đánh ông ta một trận, tiền lương coi như là tiền thuốc men."
"Lúc trẻ còn khá là sốc nổi, ông chủ kia cũng không chịu được, sau đó đã trả tiền lương cho bọn anh. Tất nhiên, công ty anh chỉ là một công ty nhỏ, vốn dĩ cũng không bảo đảm gì, chỉ có thể đồng hành với nhau mới có thể đem tiền lương về. Nhưng bây giờ cũng không phải là năm đó, có rất nhiều điều cần xem xét, tự nhiên cũng không thể làm bậy được.
"Với lại, nơi em làm lại là một công ty lớn, bọn em cũng có hợp đồng lao động. Nếu ông ta không trả tiền lương cho em, chúng ta sẽ tới Cục lao động báo cáo cho bọn họ."
Diệp Nam Cầm rúc vào trong lòng Trương Đông Lương, cảm nhận được hơi ấm từ anh, mềm mại nói: "Ông xã, cảm ơn anh."
"Em vừa gọi anh là cái gì?" Trương Đông Lương nhíu mày, trên mặt lộ ra sự hưng phấn.
Diệp Nam Cầm khẽ cười một tiếng, đánh anh một cái, nhỏ giọng nói: "Em nói là, anh, cảm ơn anh."
"Không, không phải, vừa rồi em có gọi anh như vậy đâu, em vừa gọi là ông xã mà." Trương Đông Lương duỗi tay nhéo má Diệp Nam Cầm, giọng nói đều tràn ngập sự sủng nịnh: "Vợ, em gọi lại một lần nữa đi, anh muốn nghe."
"Còn chưa đi đăng ký kết hôn, tại sao em phải gọi anh như vậy chứ." Sắc mặt Diệp Nam Cầm cũng đã dịu đi, thậm chí cô còn nổi hứng muốn trêu chọc anh.
Trương Đông Lương thấy tâm tình vợ mình cũng đã tốt lên, trong lòng cũng thấy vui vẻ hơn, anh duỗi tay tới bên nách, bên hông cô bắt đầu cù, khẽ cười nói: "Em có gọi không, có gọi không?"
"Đừng mà, ngứa quá." Diệp Nam Cầm cùng Trương Đông Lương đùa giỡn, thoạt nhìn trông vui vẻ hơn rất nhiều.
Đôi mắt đào hoa của Trương Đông Lương khẽ chuyển động, khóe miệng nhếch lên mang theo chút xấu xa, anh tiến tới bên tai cô ngả ngớn nói: "Nơi nào ngứa vậy, để anh mát xa cho em nhé."
Mẹ kiếp, anh Đông, anh quả thật là ngày càng không đứng đắn! Nói mấy lời cợt nhả ngày càng nhiều!
Diệp Nam Cầm hừ một tiếng, xụ mặt nói: "Trương tiên sinh, xin anh đứng đắn một chút."
"Thôi mà, sao lại thành Trương tiên sinh rồi? Vợ, xa cách quá, không gọi ông xã thì gọi anh cũng được! Gọi Trương tiên sinh nghe cứng nhắc quá!"
Diệp Nam Cầm trợn tròn mắt, điều chỉnh cảm xúc một chút, nghiêm mặt nói: "Anh, hôm nay em muốn nghỉ ngơi, sáng mai anh cùng em tới tòa soạn một chuyến nhé."
Thần sắc Trương Đông Lương vô cùng kiên định, anh vỗ ngực bảo đảm nói: "Vợ, em cứ yên tâm, có anh đi cùng em, bọn họ dám làm gì chứ? Vốn dĩ là trách nhiệm của bọn họ, nếu bọn họ ra sức khước từ, không trả tiền lương cho em, anh sẽ chống lưng giúp em!"
Trương Đông Lương ở bên cạnh Diệp Nam Cầm một ngày, trong lúc đó nghĩ một loạt cách để làm Diệp Nam Cầm vui vẻ. Husky cũng thực hiểu chuyện, nó đi tới cọ cọ chân Diệp Nam Cầm, tâm tình Diệp Nam Cầm cũng dần trở nên tốt hơn.
Buổi tối, hai người vẫn nằm chung giường, lúc này, Trương Đông Lương đã học được một cách rất thông minh, đó là đem một bên chăn đè ở dưới thân mình.
Anh tưởng rằng mình sẽ được ngủ một giấc thật ngon, kết quả vẫn là không yên tâm, nửa đêm tỉnh dậy liền thấy Diệp Nam Cầm bên cạnh quấn chăn kín mít, chỉ lộ một đoạn cẳng chân ra.
Trương Đông Lương thở dài, tại sao vợ anh cứ mỗi lần ngủ lại không an phận như vậy?
Cái chấn thương chân chết tiệt này, chờ đến lúc anh bình phục hoàn toàn, anh sẽ trực tiếp ôm vợ vào trong lòng. Ngay cả khi cô muốn chạy, anh cũng sẽ duỗi tay ra đem cô trở về. Hai người gần gũi với nhau như vậy sẽ không còn lo lắng về việc vợ anh cuốn chăn đi mất hay là lộ chân ra nữa.
Trương Đông Lương rón rén xuống giường, nhẹ nhàng đi vòng qua bên cạnh giúp Diệp Nam Cầm đắp lại chăn. Sau đó, lấy từ trong tủ ra thêm một cái chăn nữa để chính mình đắp.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Trương Đông Lương nghe được cô vợ bé bỏng của mình khẽ nói: "Ông xã, anh thật tốt."
Trương Đông Lương nhìn Diệp Nam Cầm, phát hiện cô dường như không có dấu hiệu nào là tỉnh giấc, chẳng lẽ là nói mớ sao? Mặc kệ có phải là nói mớ hay không, Trương Đông Lương nghe năm chữ đó, cảm thấy tất cả tế bào trên người đều tràn ngập hai chữ —— hạnh phúc.
Thật tốt, cả đời còn lại anh sẽ đối với em thật tốt, đem cả đời mình trao cho em! Tình yêu cho em, sinh mệnh cũng cho em.
Ngày hôm sau, hai người ăn sáng xong liền đi tới công ty của Diệp Nam Cầm. Dọc đường đi, Trương Đông Lương gắt gao cầm lấy tay Diệp Nam Cầm, không ngừng trấn an nói: "Yên tâm, có anh ở đây rồi, đừng sợ."
Trương Đông Lương cùng Diệp Nam Cầm trực tiếp tiến vào trong văn phòng, ông chủ Đoàn thấy Diệp Nam Cầm, nhíu mày tức giận nói: "Tiểu Diệp, không phải tôi đã sa thải cô rồi sao? Cô còn tới đây nữa làm gì?"
Diệp Nam Cầm có Trương Đông Lương chống lưng, cô cảm thấy lá gan của mình dường như lớn hơn rất nhiều, lạnh mặt nói: "Ông sa thải tôi sao? Ngày hôm qua ông trực tiếp bảo tôi cút đi, có người nào sa thải nhân viên như vậy không?"
Trương Đông Lương liếc xéo nhìn người đàn ông trung niên tóc húi cua trước mặt, lạnh lùng nói: "Ông chủ Đoàn, tôi là bạn trai của Tiểu Cầm, hôm nay chúng tôi tới, chủ yếu là để nói về vấn đề tiền lương! Không biết trong "luật lao động" có cái quy định nào là một công ty có thể tùy tiện khấu trừ tiền lương của nhân viên không nhỉ?"
Ông chủ Đoạn liếc mắt nhìn Trương Đông Lương một cái, to con, cao 1m85, thoạt nhìn trong có vẻ rất khỏe mạnh, trông có vẻ cũng không tốt tính cho lắm!
"Là như thế này, bởi vì Tiểu Diệp làm việc không nghiêm túc, gây ra ảnh hưởng rất xấu tới công ty. Khấu trừ tiền lương tháng này cũng của cô cũng là để bồi thường thiệt hại cho công ty. Nếu nó thực sự là một doanh nghiệp chính thức, khoản bồi thường có thể là hơn một tháng lương."
"Tôi cũng nhìn vào thực tế rằng Tiểu Diệp đã từng là một nhân viên trong công ty nên đã xử lý rất nhẹ nhàng rồi, tôi hy vọng hai người không cần đến đây làm náo loạn nữa."
Khóe miệng Trương Đông Lương hiện lên một nụ cười lạnh, anh nghiêm mặt tới: "Chúng tôi tới đây náo loạn? Ông chủ Đoàn, xin ông tìm hiểu rõ ràng, chúng tôi tới đây là để bảo về quyền và lợi ích hợp pháp của chúng tôi."
"Chuyện xảy là là do công ty các ông không xử lý tốt, làm người yêu tôi gặp ảnh hưởng rất lớn. Không nói tới chuyện khác, hôm nay chúng tôi tới là để thương lượng biện pháp giải quyết. Nếu ông kiên quyết không trả lại tiền lương cho người yêu tôi, chúng tôi chỉ còn cách tới cục lao động trình báo lên cấp trên!"
Ông chủ Đoàn ồ một tiếng, không tỏ thái độ, nói: "Có bản lĩnh thì hai người cứ tới đệ đơn lên cấp trên đi, hai người cho rằng tôi sợ các cô các cậu khởi kiện sao?"
"Ông không sợ, điều đó càng tốt. Dù sao, nếu chúng tôi kiện, ngay cả khi chúng tôi thua, chúng tôi cùng lắm chỉ mất một tháng lương. Tuy nhiên, bất kể thắng hay thua, nhưng bị nhân viên báo cáo với cục lao động, hình tượng công ty của các ông cũng sẽ chịu ảnh hưởng theo. Nói không chừng lúc đấy trên mạng còn xuất hiện nhiều lời chửi bới hơn ý chứ."
"Nếu chúng tôi thắng, các ông vẫn không trả tiền lương, cục lao động cùng bộ công thương sẽ làm theo đúng luật, thu hồi và tiêu hủy giấy phép buôn bán của các ông. Các ông một ngày không trả tiền lương, ngày chúng tôi báo cáo càng tới sớm hơn. Tôi không tin không thể đấu lại cái người lòng dạ hiểm độc như ông."
Sắc mặt ông chủ Đoàn trở nên xanh mét, cắn răng mở miệng nói: "Được rồi, hai người cứ đi báo cáo đi, tôi sẽ ở đây chờ!"
Trương Đông Lương gật đầu, cười như không cười, lạnh lùng nói: "Ông chủ Đoàn, xem ra ông rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt. Vợ, đi thôi, chúng ta tới cục lao đông."
Nhìn bạn trai mình cùng ông chủ Đoạn đấu khẩu, trong lòng Diệp Nam Cầm cảm thấy vô cùng thỏa mãn, có người để dựa vào, lại còn vì chính mình mà xuất đầu lộ diện, cái cảm giác này thật tốt.
Có lẽ nhờ dũng khí của bạn trai, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền tới thân thể cô. Cô cảm thấy chính mình không thể trở thành một cô gái nhu nhược dễ bị bắt nạt, cô cũng nên có dũng khí mà đối mặt với sóng gió cuộc đời.
"Ông chủ Đoàn, xem ra ông cứ giữ sự mê muội mà không chịu tỉnh ngộ, không chịu trả tiền lương cho tôi đúng không. Được, ông xã, chúng ta đi báo cáo ông ta. Kể cả phải tới tòa án hay là tìm luật sư cũng phải báo cáo bằng được ông ta. Ông ta không sợ thanh danh công ty bại hoại, em cũng không làm ở nơi này nữa thì em còn sợ cái gì chứ, chúng ta đi."
Diệp Nam Cầm lớn tiếng nói những lời này xong, cô cảm thấy dường như những nỗi buồn khổ trong lòng lập tức giảm bớt đi rất nhiều. Nếu không thể tìm lại công bằng, cô nên trực tiếp thương lượng, dựa vào cái gì mà đi chịu ủy khuất chứ?
Lúc hai người làm bộ rời đi, cửa văn phòng bị đẩy vào, trường phòng nhân sự bước tới, trên mặt nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Tiểu Diệp, đừng kích động, có chuyện gì thì từ từ nói, vừa rồi tôi ở cửa đều nghe thấy hết rồi."
"Tôi biết, cô phải chịu ủy khuất, ông chủ Đoạn cũng đều là vì bực tức mới nói những lời đả kích cô, tôi sẽ bồi thường cho cô được không. Cô cứ yên tâm, tiền lương sẽ được phát đúng ngày, không cần thiết phải náo loạn tới cục lao động. Chúng ta mỗi người đều nhún nhường một bước, được không?"
Trương Đông Lương cuối cùng cũng nhìn thấy trong công ty có một người thấu tình đạt lý, anh xua tay, trịnh trọng nói: "Chúng tôi cũng không muốn một hai phải làm to chuyện như vậy, chỉ cần công ty các người tuân thủ theo hợp đồng lao động, đúng hạn phát tiền lương, chúng tôi cũng sẽ không nói cái gì cả!
"Còn nữa, vợ tôi vô cùng rộng lượng. Phải chịu sự ủy khuất lớn như vậy, cô ấy vẫn còn bận tâm tới việc làm ở công ty lâu như vậy, không muốn làm hao tổn thanh danh của công ty. Vợ tôi là một nhân viên tốt như vậy, các người có rọi đèn cũng khó tìm. Trước đó cũng rất nhiều công ty tới hỏi vợ tôi rồi, các người không cần, đó là tổn thất của các người! Vợ, chúng ta đi!"
Trương Đông Lương nói xong câu đó, ngẩng cao đầu cầm tay Diệp Nam Cầm đi ra khỏi công ty.
Diệp Nam Cầm theo sát phía sau Trương Đông Lương, trong lòng không khỏi vui mừng.
Trương Đông Lương, quãng đời còn lại sau này, mặc kệ mưa gió bão bùng thế nào, chỉ cần có anh, em liền thấy an tâm.