Hát cũng đã hát, rượu cũng đã uống xong, mọi người từ trong quán bar đi ra, ai về nhà người nấy, đã đến lúc làm cái việc đứng đắn kia.
Hàn Linh Linh lái xe đưa Tần Phong về nhà. Trương Đông Lương cũng đưa Diệp Minh Xuyên về nhà xong, liền đưa Diệp Nam Cầm thẳng về nhà mình.
Tim anh lúc này đập rất nhanh, trước kia chưa quen cô, anh cũng chưa từng gấp gáp muốn làm loại chuyện này. Chỉ là hiện giờ có Diệp Nam Cầm, đặc biệt là suýt từng được nếm trải cái tư vị đó, trái tim anh lúc nào cũng ngo ngoe rục rịch, càng thêm bồn chồn bất an.
Hai người bước vào cửa, giày cũng chưa kịp thay ra, Trương Đông Lương đã đẩy Diệp Nam Cầm dựa vào vách tường. Đôi tay chống lên bả vai cô, cúi xuống hôn ngấu nghiến cô, môi lưỡi triền miên dây dưa với nhau.
Diệp Nam Cầm cảm thấy thân thể mình như muốn nhũn ra, cô nhẹ nhàng đẩy Trương Đông Lương, xấu hổ cúi đầu nói: "Vào phòng ngủ."
Trương Đông Lương chế trụ eo cô, vòng tay qua ôm cô lên, hai chân Diệp Nam Cầm thuận thế quấn chặt quanh bụng anh.
Hai người tiến vào phòng ngủ, Trương Đông Lương nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh đóng cửa lại, nghĩ thầm: Lần này, Husky không thể quấy rối chuyện tốt của anh rồi.
Trương Đông Lương quá vội vàng, chân không cẩn thận đυ.ng phải mép giường, anh nhăn mặt lại, phát ra một tiếng chửi thề.
Diệp Nam Cầm nhìn vẻ mặt thống khổ của anh, cô ngồi dậy dựa vào cái gối để trên đầu giường, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Anh còn bị thương đấy, chẳng phải bác sĩ đã nói phải tĩnh dưỡng thật tốt sao. Nếu không, một vài ngày nữa anh bình phục hoàn toàn rồi chúng ta tính tiếp."
Trương Đông Lương vội vàng nói: "Không sao, chân anh bị thương, nhưng chỗ khác thì cứng rồi. Vợ, anh muốn, thật sự rất muốn."
Diệp Nam Cầm nghiêm mặt, trực tiếp cự tuyệt nói: "Không được, chân anh đang bị thương, phải chú ý tới nó. Bây giờ, bây giờ không thể vận động kịch liệt được, tương lai vẫn còn dài mà."
Trương Đông Lương nhíu mày tỏ vẻ đau khổ, lời nói lại càng táo bạo hơn: "Sau này là lúc nào chứ? Anh không nghĩ tới sau này, anh chỉ muốn em ngay bây giờ thôi."
Nói xong, Trương Đông Lương dựa vào mép giường, cúi người cởi nút áo Diệp Nam Cầm ra.
Diệp Nam Cầm vươn tay gạt tay anh ra, nghiêm mặt nói: "Nếu anh không nghe lời, không chịu tĩnh dưỡng thật tốt, em cũng không cần anh nữa. Em đi chỗ khác ngủ, anh cứ ngủ ở đây đi."
"Đừng mà vợ, lần đầu tiên em ngủ lại ở nhà anh mà tách ra hai nơi riêng biệt sao?"
Trương Đông Lương cười lấy lòng, anh giật giật ống tay áo Diệp Nam Cầm, giọng nói có chút làm nũng: "Vợ, anh nghe em, đêm nay anh cũng sẽ không chạm vào người em. Em ngủ cùng anh ở đây, được không, vợ, em là tốt nhất."
Diệp Nam Cầm bị anh quấn lấy, không còn cách nào khác đành phải đồng ý, nhưng cô vẫn đưa ra một yêu cầu: "Em có thể ngủ cùng anh, nhưng không cho phép anh được động chân động tay. Còn nữa, không được nói, anh chỉ sờ một chút, anh chỉ cọ thôi không tiến vào đâu, nghiêm cấm."
Trương Đông Lương gục đầu xuống, bất lực mà nói: "Biết rồi mà, anh đảm bảo, chỉ là đơn thuần ngủ với em thôi, chờ anh khỏi chân thì chúng ta làm, em hài lòng rồi chứ?"
Diệp Nam Cầm ừ một tiếng, hai người cởϊ qυầи áo, sau đó tắt đèn, ở giữa cách nhau một khoảng, tựa như không có chuyện gì nằm bên cạnh nhau.
Trương Đông Lương đang nằm vợ mình như hoa như ngọc thế, sao có thể bất động không có phản ứng gì được chứ, nếu không thì anh đã làm hòa thượng rồi.
Anh thử vươn tay ra, đặt ở trên tay Diệp Nam Cầm, thấy cô không có phản ứng, Trương Đông Lương càng thêm được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, tay anh đi xuống dưới, sờ đến eo Diệp Nam Cầm.
Hai mắt Diệp Nam Cầm vẫn còn lim dim, cô chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Anh còn như vậy nữa thì em sẽ tìm chỗ khác ngủ đấy."
Trương Đông Lương không dám làm bậy nữa, đành ngoan ngoãn rút tay về, không tình nguyện nhắm mắt lại ngủ.
Nửa đêm, Trương Đông Lương bị lạnh mà tỉnh giấc. Anh mở mắt ra, nương theo ánh trăng nhàn nhạt nhìn thấy Diệp Nam Cầm quay lưng về phía anh, chăn cũng đều bị cô cuốn đi theo.
Vợ, em đem chăn cuốn đi như vậy thì anh đắp bằng cái gì? Bằng không khí à?
Trong lòng Trương Đông Lương lặng lẽ chửi thầm một câu, lại không muốn cô tỉnh giấc, đành phải rón rén bò dậy, nhẹ nhàng mở tủ ra lấy thêm một cái chăn nữa đắp lên người mình.
Thế này thì tốt rồi, cùng giường không cùng gối còn chưa nói đến, bây giờ ngay cả chăn cũng không thể đắp chung một cái!
Tủi thân, tủi con mẹ nó thân mà!
Trương Đông Lương lăn lộn một lúc lâu, khó có thể đi vào giấc ngủ, bên cạnh là cô vợ bé nhỏ xinh đẹp như vậy, tâm can anh ngứa ngáy vô cùng, cứng mẹ nó rồi! Này phải làm thế nào!
Không được, chính mình nhất định phải hôn một cái, giảm bớt khó chịu một chút. Trương Đông Lương nghĩ vậy liền quay người sang, rất nhẹ mà ngẩng đầu lên, hôn lên môi Diệp Nam Cầm một cái, vụиɠ ŧяộʍ cười một lúc mới cảm thấy mỹ mãn mà nằm xuống tiếp tục ngủ.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa số chiếu vào trong phòng, Diệp Nam Cầm dụi mắt, ngáp một cái, mở mắt ra liền phát hiện hai người đang đắp hai cái chăn khác nhau.
Diệp Nam Cầm suy nghĩ một chút. Cái này, chắc chắn là Trương Đông Lương lo mình không kiềm chế được du͙© vọиɠ, cho nên sau khi cô ngủ lại mang tới một cái chăn nữa để đắp.
Diệp Nam Cầm được tiện nghi lại còn khoe mẽ, cô đẩy bả vai Trương Đông Lương, thấy anh tỉnh rồi, cố tình hỏi: "Một cô gái xinh đẹp như em ngủ bên cạnh mà anh không có chút phản ứng nào sao?"
Trương Đông Lương cảm thấy Diệp Nam Cầm nói những lời này thật chẳng đúng tý nào, anh không vui mà nói: "Vợ, đương nhiên là anh có phản ứng rồi, nhưng mà em không cho thì anh biết làm thế nào? Anh cứng con mẹ nó suýt chết rồi!"
Nói xong câu đó, Trương Đông Lương đột nhiên xốc chăn của chính mình lên, nhìn xuống dưới rất tự đắc mà nói: "Nhìn thấy không, nhất trụ kình thiên (*), muốn chọc thủng một cái lỗ trên quần trong rồi!"
(*) nhất trụ kình thiên: nghĩa là cây cổ thụ trực thọ, gốc to lớn, rễ vừng chắc, thân gồ ghề, không có nhánh, chỉ có một tàn ngọn duy nhất bao gồm bốn năm nhánh xoè ra, vươn lên để chống đỡ, tàn ngọn này phải cắt tỉa bằng phẳng hoặc lúp búp chớ không so le, biểu tượng cho người anh hùng không phục tùng ai hết.
Tuy rằng cách một lớp vải, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được sự to lớn của nó, Diệp Nam Cầm lắp bắp kinh hãi. Này mẹ nó cũng quá thô quá lớn đi, chính mình có thể chịu được sao? Lần đầu tiên sẽ không đau đến ngất xỉu chứ?
Ngừng suy nghĩ đi! Diệp Nam Cầm, mày chính là một cô gái gốc đỏ (*) nha, tại sao có thể nghĩ đến cái việc này chứ, quá bẩn!
(*) gốc đỏ: có nghĩa là có một nền tảng gia đình tốt.
"Anh làm cái gì đấy? Anh chơi cái trò lưu manh gì vậy?" Diệp Nam Cầm tỏ vẻ khí thế, giọng nói có chút lạnh lùng.
Trương Đông Lương vươn tay ra nhéo lên một góc quần trong, cười xấu xa mà trêu đùa cô: "Em là vợ của anh, anh không thể chơi trò lưu manh với em sao? Anh chơi bây giờ thì em có thể làm gì chứ? Anh còn có thể lưu manh hơn, em có muốn xem không?"
Diệp Nam Cầm cảm thấy tim mình như đang đập nhanh hơn, cô xoay đầu, cố gắng không nhìn đến cái thứ to lớn kia nữa.
"Chúng ta từ từ nói chuyện được không? Mau rời giường, em đi nấu cái gì cho anh ăn." Diệp Nam Cầm ngồi dậy, chuẩn bị mặc lại quần áo.
Trương Đông Lương nhanh chóng xoay người cô lại, trực tiếp đem Diệp Nam Cầm đè ở dưới thân. Hai người nhìn nhau, trong mắt Trương Đông Lương lộ rõ sự khao khát, từ từ cúi xuống, môi phủ lên môi cô.
Lại là một cái hôn triền miên, Diệp Nam Cầm cảm thấy thân thể mình không thể chống đỡ được, mỗi lần bị hôn đều không tử chủ được mà nhũn ra.
Mà lúc này, không chỉ có môi lưỡi dây dưa, da thịt hai người cũng dán sát lấy nhau, dường như không để lại một chút khoảng trống nào.
Một nụ hôn dài cuối cùng cũng kết thúc. Nghe thấy tiếng Husky kêu ở ngoài cửa, Diệp Nam Cầm đẩy Trương Đông Lương ra, kiên định nói: "Em thật sự muốn rời giường, nếu anh còn nháo nữa em sẽ không nấu cơm cho anh đâu."
"Lời vợ nói chính là thánh chỉ! Anh không nháo nữa, anh muốn ăn cơm." Biểu tình của Trương Đông Lương lúc này lại biến thành Trư Bát Giới phát ngốc nhìn thấy cảnh xuân.
Diệp Nam Cầm mới vừa mặc quần áo xong, Trương Đông Lương lại nảy ra một ý nghĩ xấu xa: "Vợ, đây là lần đầu tiên hai chúng ta ngủ với nhau, đáng lý ra phải có một cái nghi lễ gì đó, dù sao cũng phải có một cái gì đó lưu giữ lại làm kỷ niệm."
Trương Đông Lương nhíu mày, con ngươi khẽ dịch chuyển, sau đó vỗ trán một cái, mặt mày hớn hở nói: "Như vậy đi, anh sẽ hát cho em một bài."
Diệp Nam Cầm nhìn anh mỉm cười, đôi mắt mang theo sự tinh ranh, nói: "Hát cái gì? Hồng trần hữu duyên à?"
Trương Đông Lương ho nhẹ một tiếng, vì muốn được trịnh trọng, cố ý xuống giường đứng trên mặt đất, trực tiếp dùng tiếng hát thay câu trả lời cho câu hỏi của cô.
"Hỡi cô gái, anh yêu em, hãy để anh bước vào thế giới của em, cùng em ở bên nhau. Hỡi cô gái anh yêu em, đời đời kiếp kiếp vì em mà làm mọi chuyện anh cũng nguyện ý."
Giọng của Trương Đông Lương rất rõ ràng và kỹ năng ca hát của anh cũng không tệ, để lừa tình hơn, anh còn thêm vào đó một ôm nữa.
Có một người bạn trai sa điêu (*) là một loại trải nghiệm như thế nào? Diệp Nam Cầm chỉ biết nói ra sáu từ này, sư vui sướиɠ cũng tan biến đi.
(*) sa điêu (điêu khắc cát): là một từ phổ biến trên Internet, là một từ đồng âm của một ngôn ngữ thiếu văn minh. Bây giờ nó chủ yếu đề cập đến những người thú vị và những người hài hước, chẳng hạn như cư dân mạng điêu khắc cát. Xem xét ngôn ngữ văn minh, không nên sử dụng thường xuyên.
Cười cũng cười rồi, nháo cũng nháo rồi, sáng sớm tốt đẹp như vậy cũng nên làm chuyện gì đó đứng đắn!
Diệp Nam Cầm đi tới nhà vệ sinh rửa mặt, vừa mới kéo cửa ra liền thấy Trương Đông Lương đã ăn mặc chỉnh tề, dựa ở cửa nhìn cô.
Cô liếc nhìn Trương Đông Lương, thuận miệng nói: "Em xong rồi, anh vào đánh răng đi."
Trương Đông Lương vẫn bất động tại chỗ, duỗi tay cản đường cô đi, giọng nói có chút làm nũng: "Vợ, anh hát cho em nghe xem như là lưu lại kỷ niệm rồi. Vậy em cũng phải làm gì đó với anh để lưu lại kỷ niệm đi!"
"Lưu giữ cái gì, chẳng lẽ, em cũng phải hát cho anh nghe à? Hay là chúng ta cầm tay nhau rồi nhảy quảng trường vũ đi."
Trương Đông Lương nghe xong vui vẻ cười, anh giơ tay véo má Diệp Nam Cầm, mặt mày không ngăn được sự vui mừng: "Vợ, em càng ngày càng hài hước rồi đó, có phải bị anh mưa dầm thấm lâu thành ra như vậy không. Hay là, cứ theo lời em nói đi, chúng ta cùng nhảy một bài quảng trường vũ!"
Bạn trai chẳng khác gì con khỉ cả, cho nó một cái gậy liền leo lên lưng con bò. Trời ạ, cô có nên đi cầu bái nhờ người quản anh không?
Diệp Nam Cầm nhịn không được mà chửi thầm một câu, cô không nói nữa, đẩy tay anh ra chuẩn bị đi tới phòng bếp.
Trương Đông Lương dịch sang một bước, tiếp tục duỗi tay ra, nói bóng gió: "Vợ, em không cảm thấy trên cổ tay anh thiếu đi cái gì sao?"
Diệp Nam Cầm nhìn động tác của Trương Đông Lương, dường như đã hiểu ra, cái anh chàng này, thì ra là muốn dây buộc tóc của cô.
"Có phải cái này không?" Diệp Nam Cầm tháo dây buộc tóc xuống, sửa sang lại tóc một chút, sau đó cầm dây buộc tóc huơ huơ trước mặt Trương Đông Lương.
"Mau đeo cho anh." Trương Đông Lương như một đứa trẻ được cho kẹo, biểu tình tràn ngập sự vui mừng.
Diệp Nam Cầm cầm lấy tay anh, đeo dây buộc tóc vào cổ tay anh, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhẹ giọng hỏi: "Vừa lòng chưa?"
"Anh xem đoạn video ngắn, những anh chàng đẹp trai đều mang theo dây buộc tóc và ôm vợ, trông họ thật hạnh phúc. Hôm nay cuối cùng cũng được giống như họ!"
Trương Đông Lương dường như nghĩ tới cái gì đó, để Diệp Nam Cầm chờ một lát, đi vào nhà vệ sinh nhanh chóng rửa mặt.
Sau đó đi ra, anh ôm chầm lấy Diệp Nam Cầm, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, còn cố ý để dây buộc tóc ở một ví trí có thể nhìn thấy, dùng điện thoại chụp lại một bức ảnh hai người.
"Vợ, bức ảnh này anh có thể đăng lên "vòng bằng hữu" không? Anh muốn khoe một chút." Trương Đông Lương mặt mày hớn hở hỏi.
Diệp Nam Cầm cảm thấy quan hệ của hai người đặc biệt trong sáng, đăng bức ảnh chụp chung này, coi như thông báo chính thức, cũng không có gì lớn lắm!
Trong lòng cô có chút kinh động, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thờ ơ, giọng nói không nóng không lạnh: "Nếu anh muốn đăng thì cứ đăng đi, tùy anh thôi."
Trương Đông Lương được cô cho phép, nhanh chóng đăng lên "vòng bằng hữu", một bức ảnh chụp chung của hai người cùng với một dòng trạng thái: Hiểu ý tôi chứ?
Ba mươi giây sau, Tần Phong ở dưới bình luận: Không tồi nha anh Đông, dây buộc tóc ở trên tay, về sau anh cũng sẽ sớm có một tiểu tổ tông!