Trương Đông Lương đi đến bên cạnh xe của mình, đang định mở cửa xe thì thấy Diệp Nam Cầm từ cửa chạy vội tới chỗ anh.
"Anh, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi." Diệp Nam Cầm bổ nhào vào lòng Trương Đông Lương, ôm chặt lấy anh, sợ nếu mình buông tay, anh sẽ đi mất: "Em không biết, thật sự không biết. Mẹ em, mọi ngày bà ấy không như vậy đâu."
Nhìn người trong lòng mình, giọng nói đều mang theo tiếng nức nở, Trương Đông Lương vốn dĩ đang tức giận, tức khắc lòng liền mềm xuống.
"Vợ, mẹ em không thích anh, bà ấy cảm thấy anh yêu em là vì tiền, em nói xem, anh biết làm sao bây giờ?" Trương Đông Lương dùng tay ôm lấy eo Diệp Nam Cầm, cằm chống lên đầu cô, ngữ khí có chút tủi thân.
Diệp Nam Cầm ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng, hỏi dò: "Anh, mẹ em vừa nãy nói anh như vậy, anh có giận không?"
Trương Đông Lương thở dài, nâng mặt Diệp Nam Cầm lên, nghiêm túc nói: "Nếu nói không giận thì là anh nói dối. Anh chỉ là không rõ, tại sao mẹ em lại nghĩ anh là người như vậy?"
Nói xong câu đó, Trương Đông Lương tròn mắt, lại thoải mái cười lớn nói: "Vợ, em nói xem, anh lớn lên quá đẹp trai, là anh sai sao? Mẹ em bảo anh lớn lên như vậy, liền cho anh là thằng công tử bột, chỉ thích ăn cơm mềm? Quá bất công với anh đó!"
Diệp Nam Cầm biết anh đang cố tình làm cho mình vui, ngược lại trong lòng cô càng thấy thêm chua xót.
Nhưng cô vẫn cố nín khóc mà nở một nụ cười, nhẹ đấm một cái vào ngực Trương Đông Lương, dịu dàng nói: "Anh cũng tự luyến thật đó, em định tới an ủi anh, nhìn anh bộ dạng anh không có chuyện gì lúc này, em mất công rồi."
Trương Đông Lương ôm chặt cô vào trong lòng, tay phải chế trụ eo cô, tay trái cùng cô đan mười ngón tay vào nhau, lòng bàn tay ở trên mu bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve. Anh cúi xuống sát gần tai cô, ngữ khí thực nhẹ nhàng: "Vợ, chỉ cần em ở trong tim anh, dù khó khăn vất vả thế nào, anh cũng chống đỡ được. Nếu anh ngã xuống, ai sẽ che chở cho em đây? Vợ anh, chỉ có thể mình anh che chở thôi."
Diệp Nam Cầm nghe lời này xong, cảm thấy trong lòng vô cùng cảm động, cô ngẩng đầu lên, từ từ nhắm hai mắt lại.
Trương Đông Lương lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Nam Cầm chủ động như vậy. Anh cảm thấy hormone nam trong người mình tăng lên nhanh chóng, hơi thở có chút dồn dập. Tay anh càng nắm chặt lấy tay Diệp Nam Cầm. Một chút rồi một chút, đôi môi ngày càng gần hơn cho đến khi hoàn toàn được bao phủ.
Cảnh vật xung quanh dường như trong nháy mắt đều trở nên yên tĩnh. Chỉ còn hai đầu lưỡi cho nhau sự ấm áp cùng hương thơm ngọt lành.
Thật lâu sau, Diệp Nam Cầm mới thoát được khỏi sự ngọt ngào này, ánh mắt kiên định nhìn Trương Đông Lương, nắm chặt tay anh, nghiêm túc nói: "Đông Lương, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em sẽ cùng anh gánh chịu. Anh yên tâm, em nhất định sẽ khuyên nhủ mẹ em, bà ấy nhất định sẽ chấp nhận anh."
Mặc dù trời đã vào cuối thu, nhưng Trương Đông Lương bởi vì những lời này mà trong lòng đều tràn đầy ấm áp.
Trở lại tiệm net, Trương Đông Lương vô thức nhìn xung quanh một vòng, nhưng không thấy Tần Phong ở đó. Anh lúc này mới nhớ ra, Tần Phong đã đi làm, đã kết hôn, đương nhiên sẽ không còn giống trước kia, mỗi ngày tới tiệm net của anh, cùng anh vui cười đùa giỡn.
Tính ra, Tần Phong một tuần nay đã không tới tiệm net của anh rồi.
Trương Đông Lương gọi điện thoại cho Tần Phong. Tần Phong trước sau vẫn một giọng trêu chọc: "Sao thế, anh Đông, mới mấy ngày không gặp đã nhớ em rồi sao?"
"Cậu tưởng bở cái gì thế? Buổi tối tôi muốn tới quán bar, có rảnh không?" Trương Đông Lương đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.
Tần Phong thở dài, oán giận nói: "Anh Đông của em ơi, em hiện tại là người đã có gia thất, vợ em quản nghiêm lắm, không được ngủ ở ngoài, cũng không được say rượu về nhà. Lần trước em uống say trở về, cô ấy giận dỗi em, đều không cho em chạm vào người, em thiếu chút nữa nghẹn muốn chết. Dù sao đi nữa, sau này em vẫn đi cùng anh tới chân trời bao la. Nhưng mà vợ vẫn là nhất, sau này anh kết hôn sẽ hiểu."
"Được đấy Tần Phong, có vợ rồi liền mặc kệ anh em." Trương Đông Lương ra vẻ mắng một câu, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói: "Thôi được rồi, không làm khó cậu nữa, cậu không đi được thì tôi tìm người khác vậy."
Quán bar Sao Trời, ánh đèn rực rỡ, trên sàn nhảy, mỹ nam cùng mỹ nữ uốn éo thân thể, chơi vô cùng vui vẻ.
Trương Đông Lương đi tới quầy bar, gọi một chai rượu vang. Ánh đèn mờ mờ không thấy rõ, chỉ có một người một ly tiếp một ly. Anh vốn là muốn tìm một người để kể khổ, nhưng nghĩ lại, hà tất gì phải khiến người khác thấy ngột ngạt, vẫn nên là chính anh tự mình chịu khổ.
Không biết do rượu cay quá hay do tâm trạng sầu khổ, hốc mắt Trương Đông Lương có chút ướŧ áŧ, nước mắt cố gắng kìm lại không thể kìm nữa từ từ lăn dài trên má.
Cũng không biết đã uống bao nhiêu ly, Trương Đông Lương cảm thấy mình đã say, liêu xiêu đi ra ngoài. Ánh đèn đường lập lòe đem bóng anh trải dài trên mặt đất.
Một trận gió thổi qua khiến anh khẽ rùng mình. Anh chỉ đơn giản ngồi xuống ven đường, ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời hôm nay đen kịt không thể nhìn thấy sao trời.
Trên đường người đi qua đi lại, một đôi tình nhân đi ngang qua, tay nắm chặt lấy nhau, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ hạnh phúc. Nhưng anh nhìn thấy chỉ càng cảm thấy thêm cô độc.
Đèn đường hai bên đổ xuống, chỉ có một mình anh ngồi một góc, hoang vắng, lạnh lẽo, chỉ mình anh cô độc.
Tất cả sự tủi thân từ ngày xưa đến giờ đều tức khắc nổi lên trong lòng. Từ lúc anh bắt đầu tự lực cánh sinh, anh đã phải chịu đựng biết bao sự thờ ơ cùng tủi nhục. Anh cho rằng, cái thói đời nóng lạnh của xã hội, anh đã sớm nhìn thấu được.
Bởi vì nhìn thấu rồi, anh sẵn sàng chống lại bao gió sương cùng băng giá, anh muốn mang tới cho người mình yêu nhất một mái nhà, một gia đình thật sự hạnh phúc.
Nhưng mà anh đã sai rồi, anh cho rằng, anh có thể đem tới hạnh phúc cho người anh yêu nhất. Nhưng mà hiện thực trước mắt lại không đơn giản như anh tưởng.
Bằng cấp không tương xứng, gia cảnh cũng không tương xứng, sự nghiệp càng không tương xứng. Anh cảm thấy, mình có đủ tham vọng, nhưng anh không biết, không biết phải làm như thế nào mới đạt được tới điều kiện của mẹ vợ tương lai.
Nhưng anh không nghĩ tới chuyện buông tay, bởi vì đó là người con gái mà anh yêu nhất!
Chỉ là, anh không muốn Diệp Nam Cầm vì anh mà mẹ con khắc khẩu, dẫn tới tình thân của hai người bị hủy hoại.
Trước mặt mọi người, anh chính là anh Đông đầu đội trời chân đạp đất, không gì là không thể làm khó anh. Nhưng khi đứng trước tình yêu, chung quy anh vẫn té ngã, mờ mịt vô hướng.
Cũng không biết bị gió lạnh thổi bao lâu, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng đánh nhau trong ngõ hẻm bên cạnh. Anh đứng lên đi tới, mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh. Anh xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, phát hiện ra hai người kia chính là Diệp Minh Xuyên và Hàn Văn Hạo.
Cậu em vợ gặp nạn, Trương Đông Lương không thể không giúp, anh lớn tiếng mắng một câu, nhấc chân lên lao tới.
Tuy rằng Trương Đông Lương say đến chuếnh choáng, nhưng mà hai đánh một vẫn có ưu thế hơn. Hàn Văn Hạo hai tay khó địch được bốn tay, thực mau liền rơi xuống thế yếu, hung hăng vứt lại một câu: "Diệp Minh Xuyên, mày cứ chờ đấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu",sau đó nhanh chân chạy đi.
Trương Đông Lương đánh nhau một hồi cũng thanh tỉnh hơn nhiều, nhưng sắc mặt vẫn có chút đỏ hồng. Diệp Minh Xuyên đỡ lấy anh, cảm kích nói: "Anh Đông, may mà có anh, nếu không em cũng không đánh lại tên đó. Anh Đông, sao anh lại biết em ở đây?"
Trương Đông Lương cười cười, cực lực phất tay, ánh mắt mê ly nói: "Đi đường thì thấy, gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ thôi."
"Anh Đông, sao anh uống nhiều rượu thế?" Diệp Minh Xuyên xoay đầu, hít thở một ngụm không khí, quan tâm hỏi: "Anh Đông, sao anh lại thành ra thế này? Chị của em mặc kệ không quản anh sao."
Trương Đông Lương cười khổ một tiếng, nương rượu mà khổ sở nói: "Chị của cậu là người tốt, cô ấy rất quan tâm tới tôi, mẹ cậu lại mặc kệ tôi, bà ấy khinh thường tôi."
Diệp Minh Xuyên cảm thấy vai mình trầm xuống, Trương Đông Lương đang đè đầu lên vai cậu, mang theo ngữ khí cầu xin: "Người anh em, cậu giúp tôi đi, tôi không thể không có chị cậu được, tôi không thể, tôi yêu cô ấy, thực sự rất yêu cô ấy."
Diệp Minh Xuyên cảm thấy vai mình dần lạnh đi. Cậu đỡ Trương Đông Lương dậy, giữ anh bằng hai tay, bất đắc dĩ nói: "Anh Đông, nhìn anh như thế này chắc không thể tự về được. Để em giúp anh tìm cái khách sạn, anh vào đấy ngủ một đêm đi."
Trương Đông Lương bị Diệp Minh Xuyên nửa kéo nửa túm đi đến khách sạn. Dọc đường đi, Trương Đông Lương dựa vào người Diệp Minh Xuyên, ánh mắt lờ đơ mê ly nói: "Vợ, em đừng rời khỏi anh."
Diệp Minh Xuyên cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cũng không còn cách nào khác, đây là anh rể tương lai của cậu, cậu cũng nên quan tâm một chút.
Lúc Trương Đông Lương tỉnh lại, cảm thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ có chút lóa mắt, anh xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, liền nhìn thấy Diệp Nam Cầm đang ngồi ở mép giường. Đột nhiên nhìn xuống dưới, phát hiện chính mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chỉ với một chiếc quần sịp.
"Em, anh, tại sao anh lại ở đây?" Trương Đông Lương gãi đầu, có chút khó hiểu hỏi: "Anh nhớ rõ tối hôm qua, anh một mình đi uống rượu. Sau đó, hình như là có chuyện gì xảy ra, anh và em, không, không phát sinh cái gì chứ?"
Diệp Nam Cầm phụt cười một tiếng, cố ý trêu ghẹo nói: "Anh hy vọng phát sinh cái gì? Anh say như thế, còn có thể phát sinh cái gì chứ?"
"Vợ, anh xin lỗi, làm em lo lắng rồi." Trương Đông Lương cầm lấy tay Diệp Nam Cầm, vẻ mặt lấy lòng, lại có chút tủi thân, tựa như một đứa trẻ gây ra lỗi lầm.
Mi mắt Diệp Nam Cầm cong lên, khẽ cười nói: "Bảo sao sau khi Linh Linh gả cho Tần Phong, chuyện thứ nhất chính là đặt ra quy tắc, không được say rượu trở về. Anh liền ỷ vào việc em không sống chung với anh, cứ như vậy mà lang thang, bị em bắt quả tang, anh có thừa nhận không?"
Trương Đông Lương ở trước mặt Diệp Nam Cầm chính là một con cừu nhỏ đáng thương, cúi đầu, ngoan ngoãn nhận sai nói: "Vợ, anh sai rồi."
"Nói em nghe xem nào, vì chuyện gì mà anh lại uống nhiều như vậy?" Trong mắt Diệp Nam Cầm tràn ngập sự quan tâm, nghiêm túc nhìn anh: "Chắc không phải, anh vì mẹ em nói mấy câu, liền mượn rượu giải sầu, đem chính mình biến thành như vậy?"
Trương Đông Lương dựa vào gối, thở dài, ngữ khí có chút thương cảm: "Không chỉ là vì cái này, chú anh, mất rồi."
"Anh đã từng kể với em rồi đó, chú dì anh nuôi anh lớn. Ngày hôm qua em họ gọi điện thoại cho anh, nói là hậu sự của chú ấy đều đã xong xuôi. Dì anh không cho nó gọi anh về chịu lễ tang, sợ anh đòi phân chia tài sản. Em họ anh cảm thấy tốt xấu gì cũng là chú cháu, thế nên, mới trộm gọi điện thoại cho anh."
Diệp Nam Cầm vươn tay ra ôm lấy cổ Trương Đông Lương, để anh dựa vào trong lòng mình, ngón tay mơn trớn ở phía sau lưng anh, nhẹ giọng an ủi nói: "Đều đã qua rồi, về sau, anh còn có em, em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Trương Đông Lương cảm thấy tư thế này, chính mình giống nhưmột cô vợ nhỏ. Anh tránh Diệp Nam Cầm ra, đổi tư thế, đem Diệp Nam Cầm ôm vào trong lòng, trong giọng nói lộ chút sự mong chờ: "Vợ, anh muốn em."
Diệp Nam Cầm đỏ mặt, nhìn hầu kết anh có chút run rẩy, lắp bắp nói: "Anh, anh mau mặc quần áo vào đi."
Trương Đông Lương nhìn Diệp Nam Cầm chằm chằm, ánh mắt vô cùng nóng bóng. Anh cúi người, đem đầu tiến lại gần cô, trên môi cảm nhận được độ ấm của người kia, đầu lưỡi liền nhịn không được, khẽ thăm dò. Trong chăn có một chỗ dần vươn thẳng lên.
Trương Đông Lương cảm thấy có chút khó nhịn, lần đầu tiên của anh, liền ở thời khắc này, địa điểm này mà đưa đi sao? Trong đầu anh, tràn ngập sự hưng phấn cùng khẩn trương, anh không tự chủ được mà cầm lấy tay Diệp Nam Cầm, lướt qua cơ bụng mình, dần dần đi xuống dưới.
"Anh Đông, anh đã tỉnh lại chưa, mau mở cửa! Chị, mở cửa cho em, em mua bữa sáng về rồi." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Diệp Minh Xuyên.
Diệp Nam Cầm thiếu chút nữa mất đi lý trí, nghe được tiếng đập cửa, vội vàng đấy Trương Đông Lương ra, xoa xoa môi, mặt mày đỏ bừng nói: "Anh, anh mau mặc lại quần áo đi, Minh Xuyên mua đồ ăn sáng về rồi.