- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm Hữu
- Chương 4
Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm Hữu
Chương 4
Bạn dọn ra khỏi nhà, bạn cũng không thuê trọ trong trường, bạn thuê một căn hộ độc thân ở ngõ khuất cách trường không xa.
Mỗi ngày bạn học tập, ăn uống, ngủ nghỉ một mình.
Bạn rất thông minh, chỉ cần đọc một lần thì sẽ nhớ rất lâu.
Nhưng ngày tháng buồn tẻ như vậy làm bạn cảm thấy thiếu đi gì đó, trong lòng bạn dần có thứ gì đó bắt đầu rục rịch.
Thời điểm bạn 18 tuổi, bạn tự tặng cho bản thân món quà sinh nhật đầu tiên trong cuộc đời: một cái máy khoan điện.
Nhân lúc chủ nhà đi vắng, bạn khoan một cái lỗ nhỏ trên tường phòng tắm.
Bạn đang chờ đợi con mồi, bạn càng ngày càng kiên nhẫn hơn.
Cuối cùng, một nam sinh tóc vàng mắt xanh có gương mặt rạng rỡ chuyển đến sát vách.
Vào ngày đầu tiên anh chuyển tới, bạn đứng ở hành lang tầng hai, tay đặt lên lan can, mặt vô cảm nhìn anh.
Có thể là nhận ra ánh mắt bạn, anh ngẩng đầu cười nhẹ với bạn. Ánh nắng rọi vào mặt anh khiến cả người anh toát lên vẻ ấm áp chết tiệt làm bạn mê mẩn.
Khuôn mặt lãnh đạm của bạn dần có chút cảm xúc.
Tới tối, có người gõ cửa phòng bạn, bạn mở cửa, phát hiện là nam sinh kia.
"Xin chào, tớ là người mới chuyển đến, mong được cậu chỉ giáo nhiều hơn". Sau khi thấy gương mặt bạn, mặt anh dần đỏ lên.
Thông qua cử chỉ không ngừng xoa ngón tay, bạn nhận ra rằng anh đang căng thẳng.
Bạn gật đầu.
"Tớ tên là Việt Thần, còn cậu?". Anh hỏi.
Giọng nói anh cũng rất dễ nghe, bạn nghĩ thầm.
Diêu Lộ, bạn nhẹ nhàng nói.
Các bạn quen biết nhau như vậy.
Từ đó về sau nam sinh kia luôn tới tìm bạn, các bạn dần thân thuộc hơn.
Nhờ thành tích ưu tú mà bạn thi đỗ trường đại học y nổi tiếng.
Bạn thích giải phẫu, mỗi lần học giải phẫu, bạn đều nghiêm túc nghe giảng, bạn thích cảm giác dao phẫu thuật sắc bén cắt trên da, vì bạn có thành tích xuất sắc nên trường học rất quan tâm đến bạn, giáo viên hướng dẫn mời bạn cùng tham gia một thí nghiệm bí mật của chính phủ.
Bạn không ngờ Việt Thần cũng là sinh viên Y khoa, là bạn cùng khóa nhưng khác khoa với bạn.
Vì các bạn thường xuyên gặp nhau trên trường và ở nhà, anh trở thành người bạn duy nhất của bạn.
Bạn cảm thấy mình thích anh, có lẽ từ lần đầu tiên chạm mặt, trong lòng có gì đó lặng lẽ thay đổi vì anh, một ngày kia, bạn bịt lại lỗ nhỏ trong phòng tắm, cũng cất đi que sắt mảnh treo bên cạnh.
Bạn bắt đầu chờ mong anh đến mỗi ngày, mỗi giây ở bên anh đều cảm thấy vô cùng dễ chịu, tách khỏi anh thì lại cảm thấy rất khó chịu.
Bạn cuối cùng cũng chờ tới ngày anh tỏ tình với bạn.
Các bạn chính thức qua lại với nhau.
Lúc ấy, bạn 24 tuổi, đã tốt nghiệp đại học.
Anh đưa bạn về ra mắt bố mẹ, thời điểm thấy anh nở nụ cười dịu dàng đặc biệt dành cho bạn đối với người khác, bạn bỗng cảm thấy rất không thoải mái, cứ như bị phản bội vậy.
Anh nói anh chỉ yêu em thôi mà, sao anh còn yêu bố mẹ anh?
Bạn dịu giọng hỏi.
Anh lại cảm thấy hơi là lạ, vẻ mặt cũng trở nên kỳ quặc.
"Lộ Lộ, em khác với bố mẹ anh, đâu thể so sánh được?"
Anh nói một cách dịu dàng, bạn lại thấy cực kì không vui.
Không biết từ khi nào, du͙© vọиɠ chiếm hữu của bạn đối với anh ngày càng mãnh liệt, bạn không muốn chia sẻ mọi điều anh dành cho bạn với bất cứ ai.
Dần dần, hai người bắt đầu cãi nhau, đến một ngày, rốt cuộc anh không chịu nổi, nói ra lời chia tay.
Bạn cảm giác tim mình lại chết thêm một lần nữa.
Hôm đó, bạn nở nụ cười bình tĩnh với anh, nói, được.
Sau đó các bạn không còn trò chuyện nữa.
Tuy vậy trong lòng bạn đã bắt đầu chuẩn bị một ít đồ.
Một ngày nào đó, sau khi bạn cùng giáo viên hướng dẫn của bạn hoàn thành thí nghiệm bí mật, bạn về nhà, khoác một chiếc áo gió màu đen, đội mũ lưỡi trai, mang theo hộp dụng cụ quý giá nhất của bạn rời khỏi nhà.
Bạn bắt xe buýt số 301 rồi xuống bến cuối, sau đó đi tới nhà anh.
Theo như GPS mà bạn gắn vào đế giày anh, hiện tại anh còn đang ở bệnh viện, từ sau khi tốt nghiệp đại học thì anh thực tập ở bệnh viện trung tâm.
Bạn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi cười.
Bạn tới nhà anh, gõ cửa, người mở cửa là một phụ nữ trung niên có vẻ mặt hiền từ, chính là mẹ của Việt Thần.
Bạn tươi cười thăm hỏi bà ta, bà ta cũng nhiệt tình thăm hỏi bạn.
Từ trong lời của bà ta thì bạn biết rằng Việt Thần có vẻ còn chưa nói cho bà ta biết chuyện hai người đã chia tay.
Bà ta nhiệt tình mời bạn vào nhà, sau khi vào nhà thì bạn còn gặp được bố Việt Thần nên nụ cười trên mặt bạn càng tươi hơn.
Thừa dịp bọn họ không phòng bị, bạn tiêm thuốc mê được chuẩn bị từ trước vào cổ bọn họ, nhìn bọn họ ngã xuống trong phòng khách, nụ cười của bạn nhạt dần.
Trước khi bọn họ tỉnh lại, bạn trói bọn họ trên ghế.
Sau đó bạn đứng chờ Việt Thần sau cửa.
Trong lúc đó, bạn thử gọi cho anh, nhưng anh vừa thấy số của bạn thì lập tức tắt đi.
Bạn càng thêm kiên định quyết tâm muốn hủy diệt anh.
Nếu bạn không chiếm được thì phải tự tay gϊếŧ chết anh.
Có một giọng nói không ngừng lặp lại trong đầu bạn.
Bạn tính thời gian, nhìn khoảng cách với Việt Thần trên di động càng ngày càng gần, bạn đứng ở huyền quan đợi anh.
Bạn cầm ** trong tay nhắm vào cửa, trong lòng có giọng nói đếm ngược.
Lúc bạn đếm đến một, cửa mở ra, bạn nhìn Việt Thần bước vào, khi trông thấy bạn, trong mắt anh hiện lên vẻ hoảng sợ, chỉ là chưa kịp có phản ứng gì thì bị bạn dùng kim chọc bắn ** ra ngoài.
Việt Thần ngã xuống đất, bạn nhìn thời gian, cảm thấy vô cùng hoàn hảo.
Bạn trói Việt Thần trên một cái ghế khác, sau đó chờ bọn họ tỉnh lại.
Không ai biết ngày đó bạn đã trải qua như thế nào.
Bạn tự tay gϊếŧ chết cha mẹ Việt Thần trước mặt anh, sau đó bạn dùng dao nhỏ móc tim anh ra.
Việt Thần chết ngay trước mặt bạn, bạn cảm thấy buồn bã lại vui mừng, bạn luôn là người mâu thuẫn như thế.
Kết thúc màn gϊếŧ chóc điên cuồng, bạn mang tim anh mang về nhà, sau đó dùng kéo cắt gấu bông nhỏ mà anh tặng bạn dịp sinh nhật rồi nhét tim vào trong đó.
Làm xong, bạn thay quần áo rồi ra khỏi nhà.
Bạn đến phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm này được trường học thành lập một cách bí mật, rất ít người có thể tiến vào, bạn chính là một trong số đó.
Bạn đi đến giữa phòng, một lọ thuốc màu xanh lục được để riêng trên bàn trắng, xung quanh còn có khóa bảo mật.
Đây là loại virus mới mà bạn và mọi người đã nghiên cứu ra, một khi truyền ra ngoài sẽ làm ngàn vạn người vì nhiễm virus mà chết.
Thuốc giải còn đang được nghiên cứu chế tạo, nhưng bạn không định đợi, nói cách khác, bạn chờ thời cơ chín muồi.
Những cái khóa bảo mật đó căn bản không làm khó được bạn, bạn lấy lọ thuốc ra, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng thí nghiệm.
Bởi vì một khi lọ thuốc biến mất, trường học sẽ lập tức nhận được cảnh báo.
Bạn đi tới nơi có đông người nhất, leo lên sân thượng của tòa cao ốc và nhìn xuống toàn thế giới.
Bạn ném lọ thuốc xuống, đúng lúc có gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài ngang lưng của bạn bị thổi tung lên.
Bạn bỗng ngửa mặt lên trời cười lớn.
Lọ thuốc bị rơi xuống nhanh chóng gây xôn xao dư luận, chẳng bao lâu nữa, mọi người sẽ biến thành bầy zombie.
Năm 26 tuổi, bạn hủy diệt toàn thế giới.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm Hữu
- Chương 4