Trong nháy mắt đã đến giờ ăn trưa, mọi người đang chờ buổi thử vai, Vệ Tinh vỗ vỗ vai Tô Kiều, quan tâm hỏi: “Cậu muốn ăn gì để tôi ra ngoài mua."
“Sao lại ra ngoài mua?” Tô Kiều nhớ tới đồ ăn Trung Hoa trong khách sạn năm sao này khá ngon.
Vệ Tinh bĩu môi, duỗi ngón tay làm số tám: “Một bát cơm chiên trứng ở đây 88, cậu có đủ tiền không?”
Tô Kiều nghĩ đến số tiền lương ít ỏi hàng tháng, nghiêng đầu yên lặng dựa vào ghế sofa, suy nghĩ về cuộc sống.
Vị trí này đối diện trực tiếp với lối vào thang máy, Tô Kiều không để ý lắm, có đoàn người từ trong thang máy đi ra, trong đó có một ông hói đầu, bụng to mập mạp, nửa kéo nửa ôm chàng trai trẻ.
Tô Kiều nhìn không rõ mặt thanh niên kia nhưng xét động tác đẩy ra vô lực của cậu ta thì dường như đã uống quá nhiều, không muốn đi theo ông ta.
Những người có mặt nhắm mắt làm ngơ, nên làm gì làm cái đó.
Tô Kiều còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, tưởng rằng thanh niên say rượu bị bạn bè kéo đi, cho đến khi nhìn thấy môi thiếu niên mở ra khép lại như muốn nói "không"?
Hai người đã đi đến đại sảnh và chuẩn bị ra ngoài.
Tô Kiều đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, đang định mở miệng ngăn cản thì cửa xoay tự động của khách sạn xoay thành một vòng, một nhóm người ưu tú mặc vest, cà vạt bước vào, người dẫn đầu vừa đi vừa nói: "Hạ tổng, anh nhìn xem, đây là khách sạn của anh, sáng nay tôi đã cho anh xem bản vẽ và diện tích khu vực xây dựng..."
Mọi người xung quanh hắn đều mặc vest thuần một màu, ngoại trừ Hạ Tri Cẩn mặc một chiếc áo khoác vải nỉ màu đen, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng trong sạch lại cấm dục, mọi người vây quanh giống như các vì sao vây quanh mặt trăng.
Khí phách khϊếp người đè bẹp ông béo đứng sững trong giây lát, và tất cả mọi người có mặt đều nhìn hắn.
Cậu trai trong vòng tay ông béo hói đầu dường như nắm được một cọng rơm cứu mạng, vùng vẫy đẩy cánh tay ông ta ra, yếu ớt ngã vào người Hạ Tri Cẩn, cậu ta ngơ ngác cầu xin: “Cứu, cứu tôi... "
Hai má thanh niên hồng phơn phớt, làn da dưới quần áo nóng bừng, bất cứ ai tinh tường nhìn thoáng qua đều biết chuyện gì xảy ra.
Hạ Tri Cẩn cúi đầu nhìn cậu trai nắm nhăn góc áo, khẽ cau mày có vẻ mất hứng không vui, người bên cạnh lập tức đỡ cậu trai, khẽ hỏi: “Hạ tổng làm sao đây?”
"Đưa cậu ta đi tỉnh rượu."
Hạ Tri Cẩn nhìn về phía Tô Kiều, đôi mắt đen như hai vực sâu khiến lưng Tô Kiều căng thẳng, lập tức kéo căng cơ lưng mà đau nhức, cậu đau mà kêu "Ui" một tiếng rồi nhanh chóng cầm lấy kịch bản trên bàn học thuộc lòng giới thiệu vắn tắt, giơ nó lên che khuất ở trước mặt.
Hạ Tri Cẩn thôi không nhìn nữa, sải bước về phía trước, trợ lý đỡ cậu thiếu niên "say rượu" kia đi, đám đông tản mác rồi lại tụ tập theo sau như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ để lại ông béo hói đầu đứng choáng váng tại chỗ.
Đợi khi Hạ Tri Cẩn bước vào thang máy, Tô Kiều thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra cảnh tượng vừa rồi rất quen thuộc, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó.
Các diễn viên xung quanh đến thử vai đều rất hào hứng, có người lập tức tìm kiếm trên điện thoại di động nhưng ngại đang ở trường hợp cộng nên hạ giọng nói chuyện, thảo luận.
Một nữ diễn viên tiền bối nói sâu xa: “Tổng tài Hạ Tri Cẩn của Ngô Đông, vừa rồi nhìn không biết thấy giống gì không?”
Câu nói này giống như chiếc hộp Pandora, Tô Kiều trong nháy mắt bừng tỉnh.
Hiểu ra.
Chẳng trách lần đầu tiên nghe được cái tên Hạ Tri Cẩn, cậu luôn cảm thấy quen thuộc.
Đây là một trong những nhân vật chính mà cậu đã nhiều lần mơ thấy.
Một mối tình nam nam drama ở văn học tấn giang.
Từ lúc Tô Kiều mười tuổi, cứ cách một năm hai năm sẽ mơ thấy nội dung mãi đến khi năm mười tám tuổi, không bao giờ mơ về nó nữa.
Trong sách, nam diễn viên cấp 18 Trình Hoài bị một nhà đầu tư đánh thuốc mê và “ép” quan hệ tìиɧ ɖu͙© với đại lão giàu có Hạ Tri Cẩn, từ đó anh yêu em nhưng em không yêu anh, anh không thương em nhưng em lại yêu anh, cứ tra tấn lặp đi lặp lại.
Hành trình tình yêu của hai người gập ghềnh nhấp nhô, tất cả đều là do trong lòng đại lão có giai nhân là ánh trăng sáng, khi Hạ Tri Cẩn nghèo túng thì dụ dỗ anh, chơi một vố rồi dứt khoát chia tay.
Ánh trắng sáng chỉ xuất hiện một vài lần trong nguyên tác, thậm chí còn không có tên khi xuất hiện, vàng đỏ nhọ lòng son, tìm Hạ Tri Cẩn đòi tiền muốn tài nguyên giống như cái hố không đáy không thể lấp đầy, tiêu hao hết những điều tốt đẹp trong lòng Hạ Tri Cẩn.
Điều này khiến cho Hạ Tri Cẩn trở thành một động vật máu lạnh, khắc nghiệt, vô cảm, mãi đến khi yêu Trình Hoài, hắn mới dần sụp đổ trước sự dịu dàng của cậu ta.
Sau đó, ánh trăng sáng chắc chắn gặp phải kết cục bi thảm và sống trong cảnh nghèo khó suốt quãng đời còn lại.
Thời điểm Hạ Tri Cẩn còn gọi Triệu Sâm, Tô Kiều còn bò lên vai hắn phàn nàn, trước bát cháo trắng ấm áp, ánh trăng sáng có là gì.
Hiện tại, Tô - ánh trăng sáng bối rối.
Mới nghe không biết ý lời ca, lại nghe mới biết mình trong đó.
Việc cậu chia tay với hắn là sai sao?
Tô Kiều là con trai của một gia đình giàu có, lúc đó Hạ Tri Cẩn nghèo đến mức ăn không đủ, huống chi đối với cậu, tình yêu không phải là trên hết, dù có thích hắn đến mấy cũng không thể vượt qua được vách tường tầng lớp, cậu không thể theo hắn chịu khổ vất vả, vì tình yêu mà ngay cả cha mẹ cũng không cần.
Có khả năng sao?
Cùng lắm, thủ đoạn chia tay của cậu quá quyết liệt, ở thời điểm đó cậu cũng không muốn làm quyết tuyệt như vậy.