Tô Kiều cười, tựa cằm lên vai hắn: “Cậu còn muốn tặng gì cho tôi nữa?”
“Rất nhiều.” Thiếu niên dùng ngón tay xoa xoa cằm, nhỏ giọng nói: “Tương lai của tôi bây giờ không chỉ có tôi mà là chúng ta.”
"Chúng ta?" Tô Kiều nghiêng mặt lại hứng thú nhìn thiếu niên.
Vẻ dịu dàng trên mặt thiếu niên đột nhiên biến mất, cậu ta đột nhiên đứng dậy sau lưng là ánh hoàng hôn rực rỡ nhưng ánh mắt lại u ám: “Không có chúng ta, chỉ có tôi.”
“Chỉ có tôi.” Cậu ta lạnh lùng lặp lại, con ngươi đen như hố đen không đáy: “Tô Kiều, cậu sẽ hối hận.”
Tô Kiều hoảng sợ tỉnh dậy từ giấc mơ, ngồi thẳng dậy, Hạ Tri Cẩn nghiêng đầu dưới ánh đèn ấm áp, làn da mịn màng như ngọc ánh mắt sáng ngời nhìn cậu.
"Có chuyện gì thế?"
Tô Kiều vuốt vuốt ngực, nhìn chằm chằm Hạ Tri Cẩn mấy giây, trong lòng mang theo sợ hãi: "Không sao, tôi gặp ác mộng."
“Lên giường ngủ đi.” Hạ Tri Cẩn vỗ nhẹ một bên gối, nhẹ giọng nói.
Tô Kiều sửng sốt một chút, sau đó căng thẳng quay mặt đi: "Không, tôi ngủ ở phòng khách."
Baidu nói nếu bị sốt thì sẽ không muốn làm X nhưng hai người đều còn trẻ dư thừa sức lực nên rất có thể lau súng cướp cò.
“Cậu sợ tôi à?” Hạ Tri Cẩn nheo mắt nhìn cậu.
Tô Kiều nói ở trong lòng: "Sợ anh thú tính ấy" mặc dù cậu tin tưởng Hạ Tri Cẩn đã quen ăn mãn hán toàn tịch, sẽ không có ác ý với miếng thịt đã ăn chán chê như cậu nhưng vẫn sợ không nhẫn nhịn được
Nếu anh ấy muốn hồi tưởng lại mùi vị thì sao?
Hạ Tri Cẩn im lặng một lát, vẻ mặt thờ ơ nhẹ nhàng nói: “Cậu cũng sợ tôi.”
"Không có." Tô Kiều thẳng thừng phủ nhận, cậu nghe ra trong giọng nói của hắn có chút cô đơn, cậu hơi do dự nhưng lại mềm lòng cởϊ áσ khoác, leo lên giường, nằm ở bên cạnh Hạ Tri Cẩn thì thầm: "Tôi không sợ anh, đi ngủ đi."
Hạ Tri Cẩn nhìn cậu rồi tắt đèn bàn, nằm ở bên cạnh cậu, trong bóng tối thở đều đều nhẹ nhàng.
Khi thị giác đóng lại, khứu giác và xúc giác trở nên nhạy bén hơn, mùi nước hoa bạc hà thoang thoảng đọng lại trong từng hơi thở của Tô Kiều, ở trong chăn nhiệt độ cơ thể ấm áp của cậu từ từ truyền vào da thịt hắn.
Trong không khí tối tăm, Tô Kiều điều chỉnh hơi thở không biết qua bao lâu, khi cậu chìm vào giấc ngủ, một cánh tay rắn chắc đặt ngang eo cậu, lòng bàn tay ấm áp áp vào lưng cậu khiến máu chảy dồn dập.
Mặt Tô Kiều nóng bừng lên, hơi thở của hắn ấm áp ẩm ướt phà ở cổ cậu khiến Tô Kiều không dám động đậy.
Họ gần nhau đến mức gần như cậu ngủ trong vòng tay của Hạ Tri Cẩn.
Môi Tô Kiều mấp máy, hơi thở của hắn vẫn đều đặn như trước, giống như đang ngủ say, cậu không thể lùi lại đồng thời cảnh báo bản thân không được nghĩ lung tung dù đã bị hôn đỏ mặt trước đó, tuyệt đối không được lợi dụng khi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Tô Kiều hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cậu thật sự mệt mỏi lang thang trong vòng tay ấm áp, giống như một con chim mệt mỏi trở về tổ.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Kiều mở mắt ra, ánh mặt trời nóng bỏng mà bên giường đã trống trải, ở dưới lầu phòng khách mơ hồ nghe thấy giọng nói.
Cậu rửa mặt xong mà quần áo bị đè cả đêm nên nhăn nheo không mặc được, cậu tìm thấy một bộ áo sơ mi và quần tây trong tủ quần áo của Hạ Tri Cẩn, hắn sống thực sự chuyên nghiệp thậm chí còn không có một bộ quần áo thường ngày. .
Tô Kiều xắn tay áo sơ mi lên, ngáp một cái, nửa híp mắt đi xuống cầu thang.
Có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, khuôn mặt hiền lành, ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy Tô Kiều thì giật mình nói: "Đây là ai?"
Hạ Tri Cẩn cầm một xấp văn kiện, không ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Vợ tôi.”
Người đàn ông sửng sốt nhìn Tô Kiều rồi lại nhìn Hạ Tri Cẩn, miệng há hốc.
Tô Kiều đứng ở trên cầu thang, không biết nên đi lên hay đi xuống, vành tai đỏ bừng.
Hạ Tri Cẩn cầm bút, ký tên ngay ngắn rồi đưa cho người đàn ông: "Chú hai, mấy ngày nữa cháu về nhà, chuyện còn lại chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết."
Người đàn ông đứng dậy, nhìn tô kiều thật sâu rồi cầm lấy tài liệu rồi xoay người rời đi.
Hạ Tri Cẩn mở tủ lạnh, lấy hộp sữa ra, mở ra rồi rót vào ly, nhẹ nhàng đặt lên bàn ăn: “Cậu uống một ly sữa trước đi, sẽ có người mang bữa sáng lại đây.”
Tô Kiều gian nan bước xuống cầu thang, trong đầu in đậm hai chữ “vợ tôi”.
Hạ Tri Cẩn đang ngồi ở đầu bên kia của chiếc bàn ăn dài, không hề có vẻ giải thích với anh, nhấp một ngụm cà phê Americano, dùng đầu ngón tay chậm rãi gõ vào bàn phím máy tính xách tay.
Tô Kiều uống sữa ừng ực mà không biết mùi vị, cậu nhìn sắc mặt Hạ Tri Cẩn, không hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Trò đùa?
Hay nói giỡn?
Đơn giản là muốn lừa cậu?
Hay tro tàn lại cháy muốn quay lại với cậu để tiếp tục tình cũ?
Nhưng thái độ của Hạ Tri Cẩn lại hoàn toàn không để tâm, Tô Kiều chớp mắt, khó hiểu.
Hạ Tri Cẩn uống xong cà phê, đứng dậy đi lên lầu, đi về phía phòng tắm.
Tô Kiều nhìn chằm chằm vào lưng hắn mà nhăn mặt nhăn mũi, là bạn trai cũ thì có thể tùy tiện nói chơi hả?
Cậu siết chặt ly sữa trong tay, bước đến bồn rửa, mở vòi nước, rửa sạch rồi đặt lại vào ngăn đựng cốc bằng gỗ.
"Đinh đinh..."
Một tin nhắn WeChat vang lên trên laptop.
Tô Kiều vô thức quay đầu nhìn sang một bên, trong ảnh có một anh chàng đẹp trai trắng trẻo đang ôm bé gấu nho nhỏ, trên chóp mũi có bông tuyết và nụ cười rạng rỡ.
[Frank]: Này có được không? Tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của anh.
Một dòng nữa.
[Frank]: Tình thế Hạ gia ác liệt thật nhưng không ngờ rằng anh sẽ muốn giả vờ come out với đám người bảo thủ kia, chuyện tìm người cho anh cứ để tôi lo.
Tô Kiều sửng sốt tại chỗ, vậy... hắn vừa nói "vợ tôi" là ý đó?