Chương 40

Chu đạo diễn cảm nhận sâu sắc rằng thẩm mỹ của mình sẽ sớm bị tiền bạc lấn át.

Ngay khi gã đang nghĩ đến điều này, một cậu trai bước vào đại sảnh và cắt ngang dòng suy nghĩ của gã.

Cậu trai không có vẻ ngoài hơi nữ tính đương thời, tuy môi đỏ, răng trắng, nước da trắng nõn nhưng lông mày và đôi mắt lại mang thần thái trẻ trung, mang đến vẻ đẹp thuần khiết lạnh lùng.

Với tư cách là một đạo diễn quảng cáo, đây chắc chắn không phải là lần đẹp nhất mà gã từng thấy, nhưng thắng ở “khí chất”.

Khí chất này chỉ có thể bồi dưỡng trong môi trường giàu có, loại sức mạnh tràn ngập tự tin đó, phi thường chói sáng đến mức có thể biến người khác thành phông nền của mình.

“Đi thay quần áo đi.”

Đạo diễn Chu lập tức quên đi nỗi oán thầm, ý tưởng đầu óc như nướ© ŧıểυ chảy, mất luôn kiểm soát.

Ngô Đông có thể kinh doanh lớn như vậy thì thẩm mỹ cũng rất cao cấp.

Tô Kiều trong phòng thay đồ được đối xử như hoàng đế, người tạo mẫu mang hai bộ quần áo, mỉm cười nhìn cậu: “Tôi có xem qua thông tin của cậu, cậu bị dị ứng với quả anh đào nên hôm qua studio chụp ảnh nước ép anh đào và đã khử trùng qua đêm, cậu yên tâm."

". . . "

Không cần khoa trương như vậy, thái độ phục vụ quả thực rất tốt, Tô Kiều nghĩ thầm.

*

Mùa đông ở London tối sớm hơn ở Trung Quốc.

Trước năm giờ chiều, ngoài cửa kính đã tối, đường đi đã sáng rực những ánh đèn neon đủ màu sắc, ngọc đẹp từ nam chí bắc.

Trong phòng làm việc chật kín người, một người đàn ông mặc vest, đi giày da, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ đứng dậy, chỉ vào bản PPT tinh xảo trên máy chiếu, nói một cách say sưa dõng dạc: “Hạ tổng, tháng trước chúng tôi đã mua được một mảnh đất giữa Vauxhall và Battersea, liền kề với cộng đồng giàu có truyền thống Chelsea và khu dân cư hoàng gia Westminster, chúng tôi dự định xây dựng một tòa nhà công nghệ cao mới ở....”

“Giao thông?” Hạ Tri Cẩn ngồi ở cuối bàn họp dài, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xách tay.

“Việc mở rộng tuyến tàu điện ngầm Northern Line sẽ được khai trương vào năm tới và đại sứ quán Trung Quốc cũng sẽ chuyển đến đây vào thời điểm đó.”

Hạ Tri Cẩn hạ cằm mà không rời mắt khỏi màn hình: “Giải quyết vấn đề trạm phát điện gần đó như thế nào?”

Người đàn ông hít một hơi thật sâu, cẩn thận nhìn vẻ mặt hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, thở phào nhẹ nhõm: "Nhà máy điện Battersea sẽ được di dời vào năm sau, diện tích nhà máy còn lại dự kiến

làm rạp chiếu phim và thành phố du lịch truyền hình, có lẽ nó sẽ trở thành một điểm thu hút khách du lịch.”

“Có lẽ?” Hạ Tri Cẩn vẫn đang nhìn màn hình.

Lòng người đàn ông thắt lại, nhìn thư ký Chu phía sau hắn, vẻ mặt cô bình tĩnh, không có biểu hiện gì nhắc nhở với anh ta.

Cô ấy cũng đang rất khổ trong lòng.

Sếp đang xem một đoạn video quay quảng cáo tại cuộc họp thảo luận về một dự án bất động sản trị giá ba tỷ đồng mà trước đây cô chưa từng gặp phải tình huống này.

Tuy nhiên, cái cậu trong video thực sự rất đẹp trai.

Thần thái Hạ Tri Cẩn thoải mái, ngón tay mảnh khảnh cầm một cây bút mạ vàng, thỉnh thoảng viết một dòng ở laptop, nhưng sự chú ý của hắn vẫn chưa bao giờ rời khỏi màn hình.

Để thể hiện sự “tinh khiết” của sản phẩm, studio chụp ảnh bằng cách phủ một lớp tuyết giả màu trắng nhìn một vùng trắng lóa giống như kem ốc quế ngọt ngào chảy, lành lạnh.