Hạ Tri Cẩn ngưng lại rồi không biết nên khóc hay cười: “Tô Kiều, cậu cho rằng mình đáng giá 600 triệu sao?”
Tô Kiều chỉ có thể đánh cược một phen, được ăn cả ngã về không, cậu cúi đầu tiến lại gần Hạ Tri Cẩn, môi chậm rãi gần sát lại thậm chí còn cảm nhận được hơi thở phập phồng của Hạ Tri Cẩn.
Hạ Tri Cẩn vẫn bất động, nhìn cậu thật sâu, khoảnh khắc cậu chạm vào hắn trong nháy mắt, Hạ Tri Cẩn lạnh lùng nghiêng mặt đi, nụ hôn ấm áp dừng ở má hắn.
Tô Kiều chớp mắt mấy lần, trong mắt mang theo vẻ ranh mãnh: "Anh đã nhớ ra tôi."
“Tô Kiều, cậu đang nằm mơ à.” khóe miệng Hạ Tri Cẩn nhhếch lên, nhẹ nhàng cười: “Cậu cho rằng tôi còn thích cậu sao?”
Nếu Hạ Tri Cẩn từ chối giúp đỡ thì Tô Kiều thật sự cùng đường, những giọt nước mắt của mẹ Tô và cha Tô đang bị ngồi tù giống như một sợi dây quấn quanh cổ cậu, cảm giác nghẹt thở trói chặt cậu.
Tô Kiều nhất định phải nắm chắc cơ hội này, cậu đứng thẳng lên, đôi mắt hơi đỏ lên: "Nếu anh không muốn giúp tôi, vậy tôi chỉ có thể... chọn cách khác."
Hạ Tri Cẩn nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng, ngón tay nửa cong lại, nhàn nhã gõ mặt bàn.
Tô Kiều hiện tại rơi vào hoàn cảnh này, còn có thể đi con đường nào khác?
Thứ duy nhất có thể đổi chác chỉ có chính mình.
Đôi mắt Tô Kiều ươn ướt, cắn chặt môi, trong miệng thoang thoảng mùi máu tươi: "Tôi có thể làm bất cứ điều gì, chỉ cần anh chịu giúp tôi."
Hạ Tri Cẩn nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn đôi mắt đỏ hoe kia: “Cậu làm gì cũng được?”
Tô Kiều gật đầu, gượng cười, buộc mình phải bình tĩnh: “Anh nói gì tôi cũng sẽ nghe.”
Dù Hạ Tri Cẩn có tra tấn và nhục nhã cậu thế nào, cậu cũng sẽ chịu đựng, chỉ cần có thể cứu được Tô gia, cậu cam tâm tình nguyện.
Hạ Tri Cẩn ngả người ra sau, nhìn cậu rồi suy nghĩ vài giây: “Tôi sẽ lấy danh nghĩa tư nhân cho cậu vay số tiền kia.”
Tô Kiều thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại căng thẳng: "Điều kiện là gì?"
Hạ Tri Cẩn dừng một chút, trầm mặc chốc lát: “Tôi có một người bạn, đứng tên cho một công ty giải trí, thời gian của cậu sau này sẽ thuộc về công ty này, cho đến khi phần chia trong hợp đồng đóng phim của cậu đủ trả khoản nợ 600 triệu.”
Quanh co rồi sống lại.
Tô Kiều sửng sốt một chút, bình tĩnh nhìn Hạ Tri Cẩn, nhất thời không đoán được có phải hắn có đang trêu chọc mình hay không.
Hạ Tri Cẩn bình tĩnh: “Có làm hay không?”
Tô Kiều gật đầu lia lịa, lọn tóc ở đuôi lắc lư lên xuống: "Làm!"
Hạ Tri Cẩn cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn với vẻ mặt tập trung: “Ngày mai sẽ có người liên lạc với cậu.”
Sự bất ngờ đến quá đột ngột, Tô Kiều cảm thấy mình như chiếc tàu lượn siêu tốc chạy như bay lên tận bầu trời rồi rơi bịch xuống, cậu tóm lấy áo khoác và bước ra ngoài, nghĩ rằng ngày mai cha có thể về nhà, cậu nóng lòng muốn chia sẻ tin tức này với thân thích bạn bè.
"Đợi đã." Hạ Tri Cẩn gọi cậu lại.
Tô Kiều quay lại vẫn còn cười, lo lắng Hạ Tri Cẩn đột nhiên đổi ý.
Hạ Tri Cẩn cầm tài liệu trên bàn xem xét: “Gọi thư ký Chu vào.”
Tô Kiều thở phào nhẹ nhõm, lúc đóng cửa lại trong nháy mắt, cậu rõ ràng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng từ tính của Hạ Tri Cẩn nói: “Cuộc hẹn với Hạ tiểu thư đặt vào chiều thứ tư, hãy chọn nhà hàng Pháp mà cô ấy yêu thích, nhớ gọi một bó hoa hồng.” ." ."
Bước chân cậu dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua vào trong, khuôn mặt nghiêng của hắn tinh xảo thanh nhã, cậu đút hai tay vào túi rồi chậm rãi bước đi.
Mãi đến khi cậu đi xa, thư ký Chu ở trong văn phòng nhỏ giọng hỏi: "Hạ tổng, Hạ tiểu thư là ai?"
Hạ Tri Cẩn làm việc hiệu quả nhanh chóng, đêm đó, Tô Lập Hoa trở về nhà, cả nhà ôm nhau khóc, đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách và cùng nhau ăn bữa tối đoàn tụ vui vẻ, rốt cuộc mẹ Tô cũng nở nụ cười trên khuôn mặt, cuộc sống thăng trầm thay đổi rất nhanh, không có gì quan trọng hơn những người thân trong gia đình.
Không ai ngờ rằng Tô Kiều có thể làm được điều này, so với anh trai Tô Mậu, Tô Kiều không hề nổi bật trong số các anh em Tô gia, tất nhiên, ngoại trừ khuôn mặt ra, chưa từng có ai đặt nhiều hy vọng vào cậu, chỉ hy vọng cậu có thể làm cho những người lớn tuổi vui vẻ như một linh vật.
Vậy mà linh vật này thực sự đã đưa Tô Lập Hoa ra khỏi tù, và khoản nợ 600 triệu được tạm hoãn giúp Tô gia có chút thời gian thở dốc.
Tô Lập Hoa rất lo lắng, ông liên tục hỏi chi tiết về cuộc gặp gỡ giữa Tô Kiều và Hạ Tri Cẩn, lời nên nói Tô Kiều đã nói mà không nên nói, một chữ cậu cũng không đề cập tới.
Cha mẹ không biết mối quan hệ giữa Tô Kiều và Hạ Tri Cẩn nếu họ nhìn thấy Hạ Tri Cẩn thì sẽ nhớ đến cậu con trai đã đợi ở cửa biệt thự suốt ba ngày vào sáu năm trước.