Một bà dì trung niên đi xuống từ trên lầu, cầm chổi trong tay nghe thấy giọng nói của Tô Kiều, liền chạy tới: "Thưa cậu, tôi đã giặt áo giúp cậu nên hiện tại nó đang ở trong máy sấy."
Hạ Tri Cẩn có vẻ nhớ tới chuyện này, hơi nhướng mi, ánh mắt có chút trách móc nhìn Tô Kiều: "Cậu đắm mình trong vũng bùn à?"
Một ngày trước Tô Kiều mới tìm được chiếc áo lông, cậu nhớ nó rất sạch sẽ, có lẽ tối qua vô tình bị dính bụi. "Dì ơi, phải mất bao lâu mới khô được?"
Bà dì ngượng ngùng cười: “Thưa cậu, phải đợi đến mười một giờ.”
Tô Kiều cảm ơn bà dì rồi tìm một nơi yên tĩnh gọi cho mẹ Tô, nói với bà rằng mình đến nhà một người bạn chơi và giữa trưa về nhà ăn cơm.
Trong không khí im lặng có thể nghe tiếng kim rơi.
Hạ Tri Cẩn ngồi trên bàn ăn, những ngón tay dài như tre gõ lên bàn phím máy tính xách tay mỏng manh, các đốt ngón tay nhô lên theo chuyển động, bên cạnh là một tách cà phê Mỹ bốc khói nóng hôi hổi.
Hắn không hề có ý định để ý tới Tô Kiều.
Tô Kiều trầm mặc ngồi một lát, còn hai giờ nữa mới đến mười một giờ, cậu nghiêng đầu hỏi: "Hạ tổng, anh không đến công ty sao?"
“Hôm nay không có việc.” Hạ Tri Cẩn liếc cậu, thản nhiên nhìn màn hình.
Tô Kiều cảm thán trong lòng, làm gì trong hai giờ trôi qua đây, cậu đứng dậy và ngồi xuống ghế đàn, ngập ngừng gảy một chuỗi nốt nhạc, quay đầu lại nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc không có chút phản ứng nào.
Tô Kiều yên tâm và tùy ý gõ vào các phím đàn piano đen trắng, tiếng đàn rải rác dịu êm.
Cậu chơi piano bình thường mà cũng không biết nhiều bài hát, khi còn nhỏ, Tô Lập Hoa và mẹ Tô bận rộn với công việc nên họ đã thuê một gia sư để dạy kèm cho Tô Kiều nhưng cậu trời sinh không thích học tập lại kiêu căng ngạo mạn, giáo viên nào tới cũng tức giận bỏ đi.
Cuối cùng, Tô Lập Hoa không còn cách nào khác ngoài việc đưa cậu vào một lớp đào tạo sở thích để lăn lộn tiêu phí thời gian, cái tật xấu kiêu căng không bỏ mà ngược lại học được rất nhiều kỹ năng.
Ánh mắt Hạ Tri Cẩn lướt qua từ mắt cá chân trần trụi đến bắp chân gầy gò rồi lên đến vòng eo, mông, cái lưng thẳng của cậu do tư thế ngồi và cuối cùng dừng lại ở mái tóc rối bù phía sau đầu.
Hắn nhìn chăm chú, không chớp mắt, đôi mắt sâu thẳm rực cháy, khoảnh khắc Tô Kiều có dấu hiệu quay lại, Hạ Tri Cẩn quay mặt đi, không chút gợn sóng sợ hãi nhìn vào màn hình laptop màu xanh.
Trên weibo của [Diễn viên Tô Kiều] có một số từ mới lạ, không biết nói gì.
Bình luận 1: "Thực sự thích em" bạo một mình Tô Kiều không sai nhưng diễn viên chính số một đó là Chu Điềm, Chu Điềm có đại ngôn và tạp chí, không phục cũng phải nín.
Bình luận 2: Hãy chú ý đến Chu Điềm của chúng tôi, người bạn của thương hiệu XX, đại sứ phát ngôn của XXX, bìa tạp chí XXX, năng lực bán hàng số một, Tô Kiều có thành tích thực tế nào chưa?
Bình luận 3: Tôi là người qua đường chứ không phải fan, tôi chỉ thích nhân vật Du Việt, tác phẩm mới là vương đạo, tôi không quan tâm đến đại ngôn của Tô Kiều.
Bình luận 4: Tôi thích khuôn mặt của Tô Kiều, tôi không chú ý đến những cái khác của cậu ấy, tôi chỉ muốn làm ma ma của cậu ấy và tôi rất mong chờ tác phẩm tiếp theo của Kiều Kiều.
Bình luận 5: Nếu tôi là fan Chu Khả thì sẽ không tự rước lấy nhục, trong "Thật sự thích em", họ ở cùng một cảnh giống như hoàng tử và người hầu vậy, nữ chính thích Chu Khả thật đúng là mắt mù... .