Chương 29: Lần này chính cậu chui đầu vô lưới

Hạ Tri Cẩn nhìn cô nói: “Lịch trình hôm nay đã sắp xếp kín chỗ chưa?”

Thư ký Chu sửng sốt một lát, sau đó cân nhắc kỹ lưỡng mới nói: “Hạ tổng, từ ba giờ đến hai giờ trưa, chúng ta có tổng cộng sáu cuộc họp trực tuyến, từ hai giờ ba mươi đến ba giờ mười, ngài Thomas đã hẹn anh đi ăn trưa lúc 4 giờ tới 7 giờ, chúng ta hẹn uống trà chiều với nghị sĩ Davis để thảo luận về các vấn đề hợp tác và từ 8 giờ đến 10 giờ, chúng ta hẹn ăn tối với ông Clark của bộ ngoại giao."

Hạ Tri Cẩn khẽ cau mày: “Đẩy sang ngày mốt, để trống ba giờ sáng mai từ 8 giờ đến 11 giờ mới rời đi.”

Thư ký Chu gật đầu: “Được.” Nói xong, cô không khỏi nhìn Boss, một người hận không thể bận rộn sắp xếp đầy suốt 24 giờ, vậy mà muốn nghỉ ngơi hả?

Khi hắn trở về nhà, trên chiếc ghế sofa đôi làm bằng vải trắng tinh có thêm một người, đó là đôi tay và bàn chân thon thả của Tô Kiều, một cái chân dài cong một nửa tựa vào mép ghế sofa, hai tay gối phía dưới má cậu.

Trong ánh đèn sàn mờ ảo, lông mi Tô Kiều run rẩy theo hơi thở, tạo thành bóng nhỏ trên mi mắt, đường nét xinh đẹp nhuộm một lớp màu vàng nhạt, môi ẩm ướt hơi cong lên, cậu ngủ rất ngon lành.

Hạ Tri Cẩn nhìn cậu nửa phút, sau đó cầm lấy điều khiển từ xa của điều hòa trên bàn, vặn nhiệt độ lên mức cao nhất.

Hắn tắt đèn trong phòng khách, khoác màn đêm lên vai, lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, nhìn Tô Kiều đang ngủ say, đôi mắt đen sâu thẳm tĩnh lặng, gần như vô tận.

Lần này chính cậu chui đầu vô lưới.

Hắn nghĩ.

Tô Kiều tỉnh dậy vì nóng.

Cậu mở mí mắt nặng nề ra, thấy cách bố trí trong phòng không quen thuộc, sau khi sửng sốt hai ba giây, ánh mắt đã tập trung lại.

Hạ Tri Cẩn đang ngồi trên ghế sofa, mặc chiếc áo sơ mi tối qua, tóc tai gọn gàng, đeo cặp kính không gọng với tròng kính mỏng trong suốt, cầm một cuốn sách trên tay và nhìn thẳng vào cậu.

Toàn thân Tô Kiều nổi gai ốc, nháy mắt tỉnh lại.

Tối qua mệt quá, cậu chỉ muốn chợp mắt một lát, không ngờ, lại ngủ đến sáng, tô kiều chống tay lên ghế sofa: ""Hạ tổng, xin lỗi, tối qua tôi ngủ quên mất."

Ánh mắt Hạ Tri Cẩn tùy ý di chuyển xuống dưới rốn ba tấc, Tô Kiều nhìn xuống, hơi thở ngưng trệ, vội vàng lấy gối che kín háng.

Không thể trách cậu được, đó là phản ứng bình thường của cơ thể.

Hạ Tri Cẩn không nhìn nữa, hỏi đùa: “Có cần tôi giúp không?”

Vành tai Tô Kiều đỏ bừng, ôm gối che chắn đi về phía phòng tắm: "Anh khách sáo quá để tự tôi làm."

Cấu trúc của căn phòng giống như ngôi nhà cũ của Tô gia, cậu tìm thấy phòng tắm một cách chính xác, rửa mặt bằng nước lạnh, tạt nước lên đôi má nóng bừng rồi quay người và nhẹ nhàng cụng trán mình vào tường gạch, cố bình tĩnh lại.

Mất mặt chưa, vậy mà cậu lại "chào cờ" trước mặt Hạ Tri Cẩn.

Mười lăm phút sau.

Tô Kiều trở lại phòng khách, Hạ Tri Cẩn mở tủ lạnh, lấy ra một lon sữa rót vào một chiếc cốc trong suốt, đưa cho cậu, giả vờ như lơ đãng nhìn đồng hồ, bình thản nói: "Sức bền tốt đấy."

Tô Kiều nghẹn búng máu trong cổ họng, cầm sữa uống vào, uống ừng ực như trâu, cậu thật sự rất trắng trẻo, từ chóp tai đến cổ một màu hồng nhạt giống như cánh hoa sen.

Cậu đặt cốc xuống và nói: “Cảm ơn, tôi về nhà đây.”

Hạ Tri Cẩn hất cằm, Tô Kiều đi tới cửa, chiếc áo khoác vốn treo trên mắc áo đã không cánh mà bay: "Áo của tôi đâu?"