Chương 28: Nhà đã bán đấu giá?

“Có phải thấy cá hoa vàng trong tủ lạnh không?” Ba Tô trừng mắt nhìn cậu rồi cười mỉm.

Mẹ Tô nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cậu: “Cái mũi thính thật, hôm qua mẹ mới học được đấy.”

“Thế là con thử đồ ăn cho mẹ còn gì, miễn cho mẹ độc chết ba.” Tô Kiều làm nũng cọ cọ tay mẹ Tô.

Đêm đó, trời đổ cơn mưa tuyết, sau khi ba mẹ Tô ngủ say, cậu mặc xong quần áo, lặng lẽ xuống lầu.

Cậu cưỡi xe đạp đi như gió xuyên qua quảng trường trong khu phố cũ kỹ, rồi ngừng xe trước cửa khu biệt thự.

Tô Kiều kéo chặt khóa kéo áo lông, sờ sờ lỗ tai bị đông lạnh không còn tri giác, nhảy vài cái tại chỗ, hoạt động tay chân đã cứng đờ định trèo tường vào trong nhà đi tìm món đồ chơi khi còn nhỏ.

Cửa sổ tản ra vầng sáng màu trắng ngà, bức rèm cừa lụa màu đen kéo ra một nửa, từ bên ngoài nhìn qua âm u, u ám thần bí.

Nhà đã bán đấu giá?

Tô Kiều cho rằng còn có thể treo mấy tháng, cậu nhìn chằm chằm ánh sáng trên cửa sổ vài giây, áp chế nước mắt, cổ họng hơi khàn hừ hừ một ca khúc không biết tên rồi vỗ vỗ bông tuyết trên người, bước chân nhẹ nhàng xoay người đi.

“Lạch cạch”

Âm thanh mở cửa trong đêm tối yên tĩnh giống như đốm lửa tô điểm.

Cửa đối diện mở ra.

Tô Kiều nhớ rõ trước kia ở đó là một hộ người Anh, làm nghiên cứu khoa học, mấy năm trước về nước, căn nhà đó vẫn luôn trống.

Một bóng dáng thon dài đĩnh đạc đi ra từ trong sân.

Hạ Tri Cẩn mặc áo sơmi quần tây, nút thắt cởi bỏ hai viên, áo khoác len màu đen thẫm treo ở khuỷu tay, trông như đang muốn ra cửa.

“……”

“……”

Hạ Tri Cẩn hơi cúi cằm, quét qua những bông tuyết đọng lại trên chóp tóc, cái trán ẩm ướt đã hóa thành xỉ băng, dưới ánh đèn đường màu vàng mờ, chóp mũi đỏ bừng, hai mắt nheo lại: "Cậu đang làm gì ở đây?"

“Không ngủ được nên tôi ra ngoài đi dạo.” Tô Kiều nhún vai, vẻ mặt thoải mái, nhìn qua cửa sổ, nhẹ nhàng hỏi: “Anh mua căn nhà này à?”

Cậu suy diễn ra một kịch bản trong đầu là “Nằm gai nếm mật, ba ngàn binh mã đi diệt Tô”, Hạ Tri Cẩn muốn sống ở đây, mỗi ngày anh đều nhớ tới sự tuyệt vọng khi chờ đợi ba ngày trước cửa nhà mình còn không hận cậu đến nghiến răng nghiến lợi.

Hạ Tri Cẩn không trả lời, xoay người đi vào nhà, đi được mấy bước, quay người lại, hơi hếch cằm lên nói: "Vào đi."

Tô Kiều do dự một chút, hai tay đút túi quần, làm bộ thong thả đi vào.

Ngôi nhà trang trí đơn giản trang nhã, trên tường treo những bức tranh sơn dầu, phối màu màu đen trắng xanh có thể thấy khắp nơi, có một cây đàn piano cổ tuyệt đẹp đặt ở cửa.

Không có dấu vết của sinh hoạt dường như ngôi nhà không có người ở kể từ khi được trang hoàng xong.

Ngón tay Tô Kiều gảy đàn, phát ra một loạt nốt nhạc dễ chịu: “Trang trí đẹp lắm.”

Hạ Tri Cẩn đưa cho cậu một chiếc khăn màu xám, nói: “Lau tóc đi.”

Cậu ngồi ở trên sô pha tùy ý lau tóc, đuôi tóc bị dính nước tuyết xoắn sâu lại, nhìn càng thêm luộm thuộm, lười biếng: "Không ngờ Hạ tổng lại mua căn nhà này."

Hạ Tri Cẩn lấy một cốc nước ấm đặt trước mặt Tô Kiều, hắn ngồi ở trên sô pha đối diện: “Vị trí rất tốt.”

Tô Kiều cầm chiếc cốc ấm áp, nửa tin nửa ngờ, nhấp một ngụm nước: “Cây trong sân mỗi mùa hè cần phải cắt tỉa, nếu không tầng hai sẽ đầy muỗi.”

Hạ Tri Cẩn quay mặt lại nhìn cậu, đồng tử tối sầm.

Cậu bất giác mỉm cười: “Vừa rồi Hạ tổng không phải muốn ra ngoài sao?”

"Không có gì quan trọng." Hạ Tri Cẩn thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: "Sao vậy?"

Cổ họng cậu nghẹn lại, uống thêm một ngụm nước, đè nén chua xót trong cổ họng: "Người ở trong nhà tôi bây giờ là ai vậy?"

Hạ Tri Cẩn nheo mắt lại, không chút gợn sóng: “Tôi chưa từng nhìn thấy.”

Đáy lòng Tô Kiều thất vọng, đặt ly xuống: "Cảm ơn Hạ tổng đã hiếu khách."

Hạ Tri Cẩn cầm chiếc áo khoác treo trên tường lên, thản nhiên liếc nhìn đồng hồ: “Đã một giờ rồi, tối nay cậu ở lại đây đi.”

Cậu giật mình, ở lại trong nhà bạn trai cũ nghe có vẻ không ổn.

“Tôi đi ra ngoài một lát.” Chiếc áo khoác đen làm nổi bật dáng người cao lớn khỏe mạnh của Hạ Tri Cẩn trong đêm tuyết trắng, trông có vẻ gầy gò già dặn.

Nói xong, vạt áo bay phất phới, anh đi ra không chút lưu luyến.

Tô Kiều nhìn cánh cửa bị khóa, nhăn mặt nhăn mũi, còn không đợi cậu nói hết lời sao? Thật sự đã quen với việc làm sếp, chuyện gì cũng nói một không có hai.

Xe Lincoln dừng ở cửa khu biệt thự, tài xế đeo găng tay trắng mở cửa hàng ghế sau.

Hạ Tri Cẩn nghiêng người ngồi vào, thư ký Chu cầm laptop, từ hàng ghế đầu quay lại: “Hạ tổng, nửa giờ sau máy bay hẹn trước sẽ đến, dự kiến chúng ta

đến Anh vào lúc 2 giờ trưa, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng thông tin về cuộc họp, anh có muốn xem nó bây giờ không?