"Ở đây buôn bán vắng vẻ quá, đồ ăn không ngon à?" Vệ Tinh lẩm bẩm một câu.
Ôn Giới nhìn Tô Kiều, nói: "Hôm nay địa điểm đã được đặt trước, bạn của tôi có địa vị đặc biệt."
Người bạn của anh ta đặc biệt đến mức bao hết tiệm cơm, Tô Kiều cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, ngàn vạn lần đừng là người mà cậu đoán được.
Lần trước vì ký hợp đồng mà Tô Kiều đành phải kiên trì gặp hắn, mà cậu suy bụng ta ra bụng người, không biết Hạ Tri Cẩn giờ đây hận cậu bao nhiêu, có lẽ sau khi nhìn thấy cậu sẽ hết muốn ăn.
Nhưng mọi việc không diễn ra như cậu mong đợi. Khi Hạ Tri Cẩn bước vào, Tô Kiều nghe thấy tiếng Vệ Tinh hít một hơi, ngạc nhiên thì thầm: "Hạ tổng của Ngô Đông!"
Hạ Tri Cẩn ăn mặc giản dị, một chiếc áo sơ mi cổ đứng màu đen và một chiếc áo khoác len nguyên chất cũng màu đen, áo mũ chỉnh tề, nhã nhặn tự phụ.
Hắn ngồi ngay bên cạnh Ôn Giới, mang phong độ tao nhã: “Gọi đồ ăn chưa?”
Vệ Tinh chạm vào khuỷu tay của Tô Kiều, ánh mắt đầy phấn khích, Hạ Tri Cẩn hiếm khi xuất hiện trước mặt giới truyền thông, mọi người chỉ biết rằng hắn là người tiên phong của thời đại, một nhà lãnh đạo kinh doanh đứng đầu và là người tài ba được giới tư bản theo đuổi tán tụng, ai ngờ được hắn còn trẻ và đẹp trai như vậy.
Tô Kiều bưng trà lên, nhấp một ngụm, nhìn lá trà nổi trong cốc, giả vờ bình tĩnh.
Cậu không sợ hắn nhưng sợ nhìn thấy hắn, trước đây rõ ràng thân thiết với nhau nhưng bây giờ cậu phải giả vờ như không biết hắn.
Tô Kiều thật sự không giỏi giả vờ.
Hạ Tri Cẩn sau khi gọi món thì xắn tay áo sơ mi lên, để lộ đường cong cánh tay, hắn cầm lấy rượu sake rót một ly và nói về công việc: “Tôi đã đọc email cậu gửi cho tôi, tôi không giới thiệu quỹ chuyên đề nhưng cậu có thể thử các quỹ kết hợp hoạt động."
Tô Kiều nghe Ôn Giới cùng Hạ Tri Cẩn trò chuyện qua lại, hai từ "đại dương xanh và đại dương đỏ" đều là những thuật ngữ chuyên môn, cậu hoàn toàn không thể hiểu được.
Người phục vụ bưng đồ ăn ra, Tô Kiều vừa ăn vừa suy nghĩ, mọi người đều giống nhau, đều có một mũi và hai mắt nhưng ai bước ra khỏi đây đều sẽ quyết định cả đời của mỗi người.
Nếu cậu không phải là con trai của Tô Lập Hoa, Hạ Tri Cẩn cũng không phải con riêng của Hạ gia, bọn họ chỉ là người bình thường, có lẽ bọn họ đã có thể ở bên nhau thật lâu rồi.
Súp miso gây bỏng miệng, Tô Kiều hít một hơi, khuấy súp trong bát, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bàn tay thon dài sạch sẽ đang cầm một cốc nước đưa tới trước mắt.
"..."
"..."
Vệ Tinh và Ôn Giới cùng nhau nhìn ly nước.
Những con chó của Pavlov chảy nước miếng khi nghe thấy tiếng chuông, đây là phản xạ có điều kiện được ghi vào trí nhớ của cơ thể.
Hạ Tri Cẩn cau mày, đặt chiếc ly trước mặt Tô Kiều rồi nghiêng đầu nhìn Ôn Giới và bình tĩnh tiếp tục nhặt lên chủ đề mới nói.
Cứ như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
Tô Kiều bưng lên nước uống nhấp một ngụm nước, nhìn hắn và mím môi.
Sau khi dùng xong bữa ăn trên bàn, Ôn Giới vẫn chưa ăn no nên bảo Vệ Tinh đi tới quầy lễ tân gọi vài món, Vệ Tinh đột nhiên đứng dậy, chiếc bàn gỗ thấp kiểu Nhật cũng di chuyển theo, chiếc ly thủy tinh ban đầu được đặt cạnh bàn "choang" rớt xuống và toàn bộ nước đổ lên áo thun của Tô Kiều.
Vệ Tinh giật mình sờ sờ eo Tô Kiều mấy lần mới phát hiện là nước lạnh.
- Làm tôi sợ muốn chết, cũng may không gây bỏng cho cậu.
Hạ Tri Cẩn nhìn chằm chằm vào tay Vệ Tinh và lặng lẽ cau mày.
"Không sao đâu." Tô Kiều xua tay, vạt áo dính nước rất nhiều gây ướt sũng dán sát vào vòng eo thon gọn.
"Lát ra ngoài được gió thổi khô thôi."
Vệ Tinh nhìn cậu nói: "Mùa này cậu mặc cái này ra ngoài trúng gió bị cảm lạnh thì có đó, cậu cởϊ áσ ra rồi mặc áo khoác của tôi vào."
Cậu ta nói rồi cởϊ áσ len trên người đưa cho Tô Kiều.
Tô Kiều nhìn vẻ mặt Hạ Tri Cẩn bình tĩnh xa cách, khó nói: “Lát nữa tôi sẽ tìm trung tâm mua sắm và thay đồ.”
Cậu chỉ mặc một chiếc áo thun và không mặc gì bên trong, không sợ Ôn Giới cùng Vệ Tinh nhưng Hạ Tri Cẩn ...
Dù sao bọn họ đã ngủ với nhau mấy tháng, hắn đã chạm vào tất cả những gì có thể và không thể.
Cậu thực sự xấu hổ khi để ngực trần trước mặt hắn.
Vệ Tinh là thẳng nam không get được mạch não của Tô Kiều: "Cùng là đàn ông chứ có con gái đâu mà? Sợ cái gì? Mau cởϊ áσ ra mặc vào."
Hạ Tri Cẩn hứng thú nghiêng đầu nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Tô Kiều, nhìn vòng eo trắng nõn của cậu, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Tô Kiều tựa như con gái đàng hoàng bị ép buộc: “Một lát nữa tôi sẽ thay.”
Vệ Tinh gãi gãi tóc, nhìn thoáng qua Ôn Giới cùng Hạ Tri Cẩn: Kiều Kiều, cậu ngại hả?"