Chương 25: Lịch sử nghệ thuật

[Tôi cảm thấy điều kiện của Tô Kiều có lẽ rất tốt, chi phí học leo núi đúng tiêu chuẩn quốc gia không rẻ đâu.]

[Giá trị của một món quà không phải ở giá cả, mà là ở tấm lòng, tam quan của cái đám bình luận này sai lệch quá đi.]

[Chu Khả mới EQ thấp ấy, Tô Kiều nói đến nhà giấy, có thể là nói đến nhà sang trọng chứ chẳng phải cố ý low.]

[ Chỉ có tôi nhìn mặt Tô Kiều thôi hả, mẹ ơi, hôm nay con sẽ cưới người đàn ông này, ai cũng không khuyên được đâu.]

Cuộc tranh cãi trong đám bình luận không liên quan gì đến tâm trạng của Tô Kiều, cậu ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp của đài H, ánh mặt trời sáng sủa, gió vi vu thổi lướt qua mặt, Vệ Tinh gọi chiếc xe Tích Tích đưa cậu về công ty.

Pháp nhân của Công ty Dứa là Ôn Giới trở về từ kỳ nghỉ ở nước ngoài, điều đó có nghĩa là Tô Kiều có thể nhận được hai tháng tiền lương tồn đọng.

Tổng cộng là bốn nghìn nhân dân tệ.

Nếu cách đây vài tháng, cậu chắc sẽ cau mày khi nghe tin bốn ngàn nhân dân tệ đãi bạn bè một bữa cũng không đủ thì có thể làm gì?

Nhưng đối với Tô Kiều bây giờ, bốn nghìn là một số tiền rất lớn, cậu lấy bản ghi nhớ liệt một số khoản trên điện thoại di động trên xe ra để tính toán, ngay lập tức tết nguyên đán sắp đến nên cậu lấy ra một nghìn đưa cho chú Hà, cảm ơn chú vì chăm sóc bố mẹ cậu vào khoảng thời gian trước.

Lại đưa mẹ thêm hai nghìn nữa để mua chút đồ tết còn lại một ngàn để dành, phòng bị cho bất cứ tình huống nào.

Sau khi tính xong khoản cuối cùng, Tô Kiều nhận ra mình đã lâu không gặp rắc rối vì phá sản.

Con người có khả năng thích nghi cao đến mức khi một con thiên nga trắng đáp xuống trang trại nuôi vịt, nó sẽ quên mất rằng mình từng có cánh.

**Oss Ôn Giới của Tô Kiều có đôi mắt hoa đào, sống mũi cao, một khuôn mặt không an phận dựa vào ghế da, nhìn Tô Kiều sau đó tập trung nhìn vào màn hình máy tính, chơi game.

Tô Kiều viết số thẻ ngân hàng của mình lên giấy rồi đẩy qua: "Ôn tổng."

“Cậu cứ để ở đây, sau khi chơi xong tôi sẽ gửi tiền cho cậu.” Ôn Giới bấm chuột tới lui loạn xạ trên màn hình.

Tô Kiều đợi lấy tiền, nghiêng đầu nhìn màn hình mấy giây: "1706."

"Cái gì?" Ôn Giới mất hứng ngẩng đầu lên từ phía sau máy tính.

"Mật khẩu của phòng này là 1706."

Ôn Giới sửng sốt một chút, anh ta đang chơi trò chơi trốn thoát, lần này từ nhắc nhở chính là "Thư", anh ta bị mắc kẹt ở cấp độ này mấy ngày, cũng không có đoán được manh mối, sẵn sàng thử bằng cách sắp xếp các con số một cách ngẫu nhiên.

Ôn Giới bấm bàn phím, cánh cửa phòng đóng kín trong game từ từ mở ra, lộ ra ánh sáng rực rỡ.

“Cậu từng chơi trò này à?” Ôn Giới dựa lưng vào ghế, tò mò nhìn Tô Kiều.

"Không." Ngón tay trắng nõn của Tô Kiều gõ nhẹ vào màn hình máy tính: "Chủ đề của căn phòng là thư, mà bức tranh sơn dầu trong góc là bức chân dung tự họa của Vermeer, sáu bức tranh của ông ấy vào thế kỷ 17 là về những bức thư, vì vậy tôi đoán được mật khẩu là 1706."

Ôn Giới nhìn chằm chằm cậu mấy giây, trong góc bức tranh chỉ lộ ra một nửa, quỷ mới nhìn ra đó là cái gì: "Cậu học cái gì vậy?"

“Lịch sử nghệ thuật.” Tô Kiều chỉ muốn đòi tiền, đẩy tờ giấy ghi tài khoản ngân hàng về phía Ôn Giới.

Mặc dù cậu lăn lộn đại học nhưng mưa dầm thấm đất nên biết vẫn biết thứ mình cần.

Ôn Giới không nói gì, ngay tại chỗ chuyển tiền cho cậu.

Anh ta khá tò mò về mối tình đầu của Hạ Tri Cẩn, tuy rằng hắn im lặng không đề cập tới nhưng anh ta đã nghe một số câu chuyện về cậu chủ thứ hai của Tô gia từ người khác.

Người ta đồn rằng cậu được nuông chiều từ bé, kiêu căng ngạo mạn, có không ít tật xấu, Ôn Giới đã chuẩn bị tốt để tiếp đãi cậu.

Nhưng theo những gì nghe được từ Vệ Tinh thì cậu là một người hoàn toàn khác, tuy rằng không ăn khói lửa nhân gian nhưng cậu rất chân thành, dễ gần và dễ hòa đồng ở chung.

Ôn Giới lẩm bẩm trong lòng Tô Kiều đã gặp phải chuyện gì mà thay đổi nhiều như vậy?

Buổi tối, anh ta giữ Tô Kiều và Vệ Tinh ở lại, hiếm khi rảnh rỗi, anh ta mời hai nhân viên còn lại của công ty Dứa một bữa ăn nhật để chúc mừng công ty cuối cùng đã quay bộ phim đầu tiên.

Địa điểm trong một nhà hàng nhật bản cao cấp trong thành phố, có hai tầng, trước cửa treo một chiếc đèn l*иg kiểu nhật, có hai người đẹp mặc kimono đứng ở đó.

Tô Kiều cùng Vệ Tinh bước vào, trong tiệm cơm vắng tanh, chủ nhật không có ai ngồi ở bàn, người phục vụ mang guốc gỗ dẫn họ vào phòng riêng, đẩy cửa giấy ra ở bên trong có đốt hương, có cây cầu nước chảy, hoàn cảnh tao nhã.

Ôn Giới đang ngồi bên trong nhìn điện thoại, nhìn thấy hai người liền vẫy tay nói: "Hai người gọi món trước đi, lát nữa tôi có người bạn tới sau."