Tô Kiều đứng ở đầu cầu thang, dựa vào tường gửi tin nhắn cho Vệ Tinh, dặn dò chi tiết.
Một lúc sau, Vệ Tinh vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói: "Chúng ta trở về không ăn bữa này!"
Tô Kiều cau mày, không hiểu nói: "Gã ấy không phải là cha của Chu Khả sao?"
Vệ Tinh nhìn cậu từ trên xuống dưới để chắc chắn không có chuyện gì xảy ra mới yên tâm nói: “Gã là kim chủ của Chu Khả.”
"Kim chủ?"
"Gã ấy bao nuôi Chu Khả." Vệ Tinh nhìn quanh, hạ giọng.
Tô Kiều không thể tin nổi, cậu chưa từng gặp phải chuyện như thế này: "Tại sao?"
Một thế giới hoàn toàn mới đột nhiên xuất hiện trước mắt Tô Kiều.
Vệ Tinh rất bình tĩnh: “Vì tiền, vì tài nguyên, vì trở nên nổi bật.”
Tô Kiều cau mày, cậu đã gặp chuyện bao nuôi này, nó chỉ giới hạn ở những người bạn bảnh bao xung quanh mình, nuôi một ít nghệ sĩ, thường thường đưa họ ra ngoài như thú cưng, phụ trách bưng trà rót nước cho mọi người khi tiệc tùng, hoặc ca hát và nhảy múa trợ hứng.
Với cái danh đẹp đẽ là bạn trai, bạn gái.
Trước đây cậu chưa bao giờ để ý đến những người này, nhưng thường thường họ sẽ gửi một vài tin nhắn wechat với cậu, chẳng hạn như "Chào buổi sáng", "Chúc ngủ ngon", "Đã ngủ chưa? Tôi nhớ cậu" chán ngắt.
Tô Kiều nghĩ, bây giờ cậu và những người này không có gì khác biệt.
Không đúng, ít nhất những người này không mắc khoản nợ 600 triệu.
Dù có bao nhiêu suy nghĩ trong đầu, cậu cũng quên hết chúng khi bắt đầu làm việc cả đêm để quay phim, cậu cố gắng không nghĩ đến những việc phức tạp, trước mắt làm tốt việc mới là điều quan trọng nhất ở đây.
Thừa dịp Lưu đạo đang quay cảnh Thư Dao và Chu Khả, Tô Kiều tìm một góc, chậm rãi đọc lời thoại trong miệng, cảm nhận từng câu chữ.
Chu Khả thường hay nhìn cậu, đôi mắt vốn đã to nhưng khi trừng lại to đến mức thái quá khiến cậu mặc cảm.
Cày cấy bao nhiêu, thu hoạch bấy nhiêu, khi Lưu đạo quay lại cảnh của Tô Kiều, chỉ một lần đã qua không hề có chút cẩu thả nào ngay cả người quay cũng phải ấn tượng.
Cuối cùng cậu cũng có chút cảm giác làm diễn viên, đêm đó, cậu uống vài tách cà phê đen, chăm chỉ đến độ không ngủ tập đi tập lại cảnh kết cục trước gương, tập luyện đến bốn giờ sáng mới mệt mỏi nằm trên giường.
Cậu mơ mơ màng màng nghĩ rằng khi một người bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, tiềm năng thực sự là vô hạn.
Vài ngày sau, Vệ Tinh gọi cho cậu, trên bản hợp đồng mà Tô Kiều và công ty Dứa đã ký, Ôn tổng đóng dấu chính thức của công ty Dứa, vì đây là khoản nợ riêng với Hạ Tri Cẩn nên hắn cần phải ký vào trang cuối cùng mới có hiệu lực.
Tô Kiều đã xin nghỉ phép, lúc này đoàn phim đang tiến hành quay phim rất nhanh, Lưu đạo vội vàng hoàn thành cảnh quay của mình, để lại cho cậu nửa ngày nghỉ.
Hơn một tháng sau, Tô Kiều lại đến trước kia tòa nhà Tô thị.
Khi cậu bước vào thang máy, có hai cô gái trẻ bước vào, tay cầm trà sữa và nói chuyện gì đó với nhau.
"Người hôm nay lại đến tìm Hạ tổng, sao trái tim lại bảo thủ như vậy?"
"Suy nghĩ thật kỳ lạ."
"Cậu ấy cũng thật đáng thương, mỗi lần đến đều mang đồ ăn vặt cho chúng ta nhưng ai dám ăn?"
“Người như thế, cô không biết....”
Giọng nói dần dần nhỏ xuống, Tô Kiều nghe xong một nửa tin đồn cũng biến mất, đành tự suy diễn.
Cô thư ký hành chính xinh đẹp dẫn Tô Kiều vào phòng khách, nơi đó cũng có một người mà cậu đã từng gặp trước đó.
Hai tay Trình Hoài cẩn thận cầm một bình giữ nhiệt màu đen, cúi đầu ngồi yên lặng trên ghế sô pha trong phòng khách.
Lần trước cách quá xa, thời gian vội vàng nên Tô Kiều không nhìn rõ “nhân vật chính” trông như thế nào, hiện tại nhìn kỹ.......
Đúng là có vốn liếng....
Cậu ta có khuôn mặt bình thường, làn da trắng, mắt một mí và một nốt ruồi màu nâu dưới mí mắt, có hương vị hiền hòa khó tả.
Tô Kiều nhìn chằm chằm cậu ta quá rõ ràng, Trình Hoài ngẩng đầu cười: "Cậu biết tôi sao?"
"Ừm, tôi xem cậu diễn." Tô Kiều gật đầu, tùy ý nói dối.
Trình Hoài trở nên hưng phấn, hai mắt sáng lên: "Cậu thích bộ phim đó?"
Tô Kiều nhéo mũi ừ một tiếng, cảm thấy có chút áy náy, nếu ngày đó hắn không đột nhiên xuất hiện ở khách sạn, có lẽ Trình Hoài...
"Cậu cũng tới gặp Hạ tổng?" Trình Hoài nhẹ giọng hỏi.
Tô Kiều mơ hồ có cảm giác bị bắt gian, vội vàng giải thích: "Tôi đến tìm Hạ Tri Cẩn để xin chữ ký, không có gì khác."
Trình Hoài bắt chước cách nói chuyện của Tô Kiều, nói đùa: “Tôi đến giao đồ ăn cho Hạ tổng, muốn cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ, cũng không có chuyện gì khác.”
Tô Kiều mỉm cười, Trình Hoài khá là thú vị, chỉ vào bình giữ nhiệt trong tay cậu ta: “Cậu mang theo cái gì vậy?”
Trình Hoài cầm bình giữ nhiệt đi tới trước mặt Tô Kiều, mở nắp ra, bên trong là bánh trôi đậu đỏ đậu phộng được nấu mềm nhuyễn, bốc khói nghi ngút: “Sáng sớm tôi đã nấu cháo, tôi nghĩ Hạ tổng bận rộn cả ngày, sẽ muốn uống chút gì đó cho ấm bụng."