Trong suốt 6 năm du học, sở dĩ cậu có thể lăn lộn đến hô mưa gọi gió không phải vì giàu có và đi du học, đặc biệt là được học ở trường danh tiếng, gia đình có điều kiện.
Trên thực tế, vì ngoại hình nổi bật, môi đỏ răng trắng, đẹp trai, năng động, dáng người chuẩn với đôi chân dài và vòng eo thon, đã nhiều lần cậu được các công ty quản lý hỏi liệu có muốn ra mắt như một minh tinh hay không.
Khi đó, cậu kiêu ngạo không có hứng thú với diễn xuất và chưa bao giờ nghĩ đến việc đi theo con đường này.
Trong lúc nhất thời, tiếng xì xào lan khắp nơi.
Rõ ràng hệ thống sưởi hơi trong tòa nhà thổi vào l*иg ngực nhưng Tô Kiều lại cảm thấy lạnh hơn cả cơn gió bên ngoài tòa nhà, cậu lạnh lùng thẳng lưng như một chiến binh, đi thẳng đến quầy lễ tân.
"Xin lỗi, tôi đến tìm Hạ tổng."
Nhân viên lễ tân ngẩng đầu lên nhìn cậu vài lần: “Cậu có hẹn trước không?”
Tô Kiều chống khuỷu tay lên quầy, gây áp lực nhìn cô ta: “Tôi là con trai của Tô Lập Hoa, gọi là Tô Kiều.”
Nhân viên tiếp tân không ổn lắm, nhấc điện thoại lên nói vài câu rồi cúp máy: "Hiện tại Hạ tổng đang họp, mời cậu ra phòng tiếp khách đợi."
Tô Kiều thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hắn vẫn bằng lòng gặp cậu, vẫn có một chút hy vọng.
Cậu đã sẵn sàng để cầu xin thư ký, cậu đã quen với việc cầu xin sự giúp đỡ trong nửa tháng qua, tệ nhất thì nó sẽ trở thành trò cười trong vòng bạn bè của họ.
Dù sao...cậu cũng không thể nhìn thấy.
Có hai người đàn ông trung niên buồn bã đang ngồi trên ghế sofa trong phòng tiếp khách, trên tay cầm tài liệu với mục đích giống như Tô Kiều.
Hai người họ cùng cảnh ngộ thì thông cảm với nhau, còn hận gặp nhau muộn màng, anh một lời tôi một câu.
"Hạ Tri Cẩn thực sự có năng lực, chỉ trong vòng 5 năm, cậu ta đã dẫn dắt tập đoàn Ngô Đông leo lên top 10 trong danh sách tài phú của Trung Quốc..."
"Tạp chí gọi cậu ta là người tiên phong của thời đại mới và một đám công ty đầu tư nhảy vào đều thu được lợi nhuận khổng lồ."
“Con riêng đấy, đây là đứa con trai do ông cụ Hạ gia sinh ra.”
"Tôi đã gặp cậu ta, còn rất trẻ và là một chàng trai tài giỏi."
Tô Kiều nghe câu được câu không, cái tên Hạ Tri Cẩn nghe quen quen, hình như cậu đã từng nghe ở đâu đó.
Nhưng cậu không để ý lắm, lật xem lý lịch trong tay, ôn tập quy trình cầu người, trong lòng cậu rối loạn, một chút cơ sở nắm chắc cũng không có.
Sáu tiếng sau, trong phòng tiếp khách chỉ còn lại cậu, thư ký gõ cửa, Tô Kiều đi vào thang máy riêng.
Trong văn phòng rộng lớn, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn phản chiếu ánh nắng, Tô Kiều đi theo thư ký bước vào, điều đầu tiên đập vào mắt cậu là bờ vai rộng lưng thẳng, hắn mặc áo sơ mi màu xanh sẫm mang khuynh hướng cảm xúc rất tốt, hai cúc áo trên cổ mở ra, phóng khoáng gợi cảm.
Cổ tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, cánh tay thon thả, cơ bắp săn chắc và đẹp đẽ, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe, mặt đồng hồ tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Hắn ngồi sau một chiếc bàn làm việc lớn màu đen đơn giản, chiếc ghế da đen không quay lại chính diện vì Tô Kiều đến, hắn trầm tĩnh nhìn bên ngoài cửa sổ.
"Hạ tổng" Thư ký nhẹ nhàng gọi.
Hắn quay đầu lại, để lộ một khuôn mặt cực kỳ ưa nhìn, với đôi lông mày đẹp, làn da trắng ngần, đôi đồng tử đen sâu không thấy đáy dưới ánh mặt trời lạnh lẽo bức người.
Máu khắp người Tô Kiều trong phút chốc đông lại, toàn thân cứng đờ, nhịp tim ngừng đập, như bị hóa đá.
Đó là bạn trai tình đầu của cậu—— Triệu Sâm.
Sau sáu năm mài giũa, Triệu Sâm rút đi khí chất ngây ngô từ một thiếu niên trở thành một người đàn ông trưởng thành vững chãi.
Trở thành một người hoàn toàn khác.
Ánh mắt hai người giao nhau, Hạ Tri Cẩn hơi nheo mắt lại, dừng lại một giây, không hề có chút xáo trộn nào, nâng cằm ra hiệu cho Tô Kiều ngồi xuống.
Tô Kiều buộc mình phải bình tĩnh, cứng đờ ngồi trên ghế sofa da đen mềm mại như một con rối.
Trong đầu cậu chỉ có hai từ.
Xong đời.
Người bạn trai tình đầu nghèo khó, chỉ đâu đánh đó, nói gì nghe nấy biến hóa nhanh chóng thành Hạ tổng của tập đoàn Ngô Đông.
Còn nhớ ngày đó trời mưa rất to, người bị mưa xối ướt đẫm toàn thân là hắn - Triệu Sâm, à không, bây giờ đáng lẽ phải gọi là Hạ Tri Cẩn, ánh mắt lạnh lùng ấy nhìn cậu nói: “Tô Kiều, cậu nhất định sẽ hối hận.”
Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, chớ khinh thiếu niên nghèo.
Tô Kiều quả thực xác nhận cho câu nói này.