Chương 110: Có hồn

Tô Kiều cầm lấy di động, nụ cười trên môi cứng đờ.

[Đại lừa đảo!!!]: Xin bớt giận, hôm nay tôi nhận được tin tức về ngôi nhà cũ của cậu.

Tô Kiều đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, hưng phấn đến mức không thèm mang dép vào, chân trần chạy đến bên cửa sổ mở ra, cảm giác được gió mát thổi vào mặt mà giật mình run rẩy. .

Mặc dù vinh hoa phú quý trong quá khứ đã tan biến như làn khói nhưng ký ức về ngôi nhà đó vẫn in sâu trong tâm trí cậu, khi lên năm tuổi, cậu chạy loạn xạ trong sân và không cẩn thận bị ngã xước đầu gối ở bậc thềm trước cửa, cậu vừa khóc vừa quấy khiến mẹ Tô phải dán cái nhãn kẻ xấu cho bậc thềm thì cậu mới bằng lòng bỏ qua.

Khi lên mười tuổi, cậu si mê điều khiển những chiếc xe bốn bánh từ xa, ba Tô đã chế tạo một đường đua siêu thực một chọi một ở sân sau để cậu chơi.

Năm mười lăm tuổi, cậu cầm bức thư tình do Tô Mậu viết cho cô gái rồi vừa cười vừa chạy lên lầu, vừa chạy vừa đọc, Tô Mậu tức đến mức mách với ba Tô rằng cậu đã trượt kỳ thi.

Khi cậu hai mươi tuổi, căn nhà được sửa sang lại, trong khi người khác ở xa tít tắp thì phòng ngủ của cậu được chuyển đến cạnh phòng bố mẹ Tô, chứa đầy đồ chơi và sách giáo khoa từ thời thơ ấu của cậu.

Từng chút từng chút một, từng phút từng giây, trong lòng cậu tràn đầy những kỷ niệm đẹp đẽ mười tám năm.

Tô Kiều hít một hơi thật sâu, muốn xuống lầu chạy vài vòng liền nhanh chóng gửi tin nhắn.

[Diệc Nam Mộc]: Tin tức gì?

Vài giây sau.

[Đại lừa đảo!!!]: Gặp mặt nói chuyện.

[Diệc Nam Mộc]: Miễn cưỡng cười vui.jpg.

[Đại lừa đảo!!!]: Đã một giờ sáng rồi, cậu nên ngủ.

Tô Kiều bĩu môi phớt lờ Hạ Tri Cẩn, với kinh nghiệm một đêm kia, cậu hoàn toàn tỉnh ngộ khắc sâu nhận thức rằng giờ đây hắn đã học xấu không còn là thiếu niên ngây thơ luôn đỏ mặt mỗi khi được hôn nữa, từ một chú chó Samoyed trắng muốt, dễ thương trở thành một chú chó săn Đức cao lớn mạnh mẽ với hàm răng sắc nhọn và tính cách hung dữ, không thích hợp để nuôi tại nhà.

Mông của cậu rất có giá trị, nếu sau khi ngủ xong mà không muốn chịu trách nhiệm thì cũng đừng nghĩ tới có chuyện tốt như vậy nữa.

Hãy tự suy ngẫm lại đi.

Ngày quay phim thứ hai diễn ra suôn sẻ nhưng thái độ của đạo diễn Từ lại thay đổi 80 độ, muốn bắt Tô Kiều giải thích từng cảnh quay cho ông nghe, người không biết còn tưởng cậu là con ruột của đạo diễn Từ.

Đạo diễn Từ không cần giải thích quá nhiều, diễn xuất của Tô Kiều trên màn ảnh đã đủ kinh người rồi.

Trong cảnh này, linh hồn trong cơ thể Tô Kiều là Đào Đại Vĩ, người đã bốn mươi tuổi, cậu cau mày cay đắng đứng trước gương và nhét chiếc áo phông vào cạp quần, sức trẻ trong cơ thể biến mất không dấu vết theo ới đôi vai rũ xuống và cái lưng khòm, một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi đột nhiên xuất hiện.

"Đạo diễn Từ, thằng nhóc này được ông trời thưởng cơm ăn!" Mục Ngọc Hải, người đóng vai ba của Tô Kiều, trợn mắt há hốc mồm.

Đạo diễn Từ cũng sững sờ, sự hăng hái trên khóe mắt chân mày của người đàn ông trong màn hình đã hoàn toàn biến mất, rõ ràng cùng một khuôn mặt nhưng lông mày hơi cụp xuống, khóe miệng trễ xuống như thay đổi một người khác, ông đã quay nhiều phim nhưng chưa bao giờ thấy diễn viên nào tiến bộ nhiều đến thế: "Cậu ấy...

"

Mục Ngọc Hải kinh ngạc nói: “Thằng nhóc này diễn rất có hồn.”

"Có hồn?"

"Đúng, cậu ấy diễn xuất khá tốt." Mục Ngọc Hải cân nhắc lời nói: "Không trách được Tulip trao cho cậu ấy giải diễn viên mới xuất sắc nhất, tôi đoán ban giám khảo trong ngành truyền hình muốn bồi dưỡng cậu ấy nhưng không ngờ rằng bị ông vớt đi đóng phim điện ảnh.

Phỏng chừng giám khảo trong ngành truyền hình sẽ muốn bóp chết đạo diễn Từ, thật vất vả mới bồi dưỡng ra được một tài năng mới, họ mong đợi cậu sẽ trở thành thị đế trong vài năm nữa, ai ngờ nửa đường lòi ra Trình Giảo Kim, bị đạo diễn hạng ba giới điện ảnh hái quả đi.

Đạo diễn Từ tặc lưỡi suy nghĩ càng mãnh liệt hơn, ông muốn tìm hiểu xem đằng sau Tô Kiều có ai hay không, một người đẹp lại diễn có hồn thì tiền đồ ngày sau vô cùng rạng rỡ, sau khi rời khỏi đoàn phim này, có muốn chơi cũng chơi không nổi.

Quá trình quay phim của Tô Kiều diễn ra suôn sẻ, không ai ngờ rằng bộ phim đầu tiên của cậu lại có thể đạt được kết quả tốt như vậy, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng diễn xuất của mình lại xuất sắc đến thế, kiếm được một xu, làm một công việc và nhận được mức lương hàng triệu đô la không phải là chuyện vô ích.

Địa điểm họp mặt và thảo luận chi tiết được bố trí tại một quán trà cao cấp gần khách sạn nơi Tô Kiều ở, thật hiếm khi nơi đó không được dọn dẹp, vào buổi chiều, chỉ có vài bàn có người ngồi và nó thật yên tĩnh.

Tô Kiều lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tri Cẩn, hắn rất nổi bật ngồi bên cửa sổ, trông như bước ra từ cuộc họp thượng đỉnh, mặc một bộ vest màu xám khói, ba phần lớp đồ cẩn thận tỉ mỉ, áo khoác rộng mở, áo sơ mi trắng cổ dựng đứng, những chiếc cúc trên vest được làm bằng đá vỏ chai phát sáng nhẹ và chiếc kính trên sống mũi khiến hắn trông đáng sợ từ trong ra ngoài.