Edit: Phưn Phưn "Lỵ Lỵ có phải cậu bị thương không?" Kinh Nhiên thấy Cảnh Lỵ khóc thì hơi hoảng hốt.
Cảnh Lỵ lắc đầu.
Kinh Nhiên nâng cánh tay không bị thương gãi gãi cái đầu nấm đông cô của mình, có chút không rõ:
"Vậy sao cậu lại khóc?" Nước mắt Cảnh Lỵ giống như đê vỡ, chảy xuống từng giọt, nghẹn ngào:
"Hu hu... Tôi không biết... Tôi rất sợ... Hu hu..." Suýt nữa là cô đã bị tên cướp đó kéo đi, lòng vẫn còn sợ hãi. Cộng thêm vì cô mà Kinh Nhiên còn bị thương, tâm trạng của cô cũng không tốt hơn được chút nào.
Từ trong túi quần Kinh Nhiên lấy khăn giấy ra, lau nước mắt cho Cảnh Lỵ. Anh không biết phải nói gì để dỗ cô, chỉ có thể giống như lúc trước ôm cô vào trong ngực, cằm anh chống lên trên đỉnh đầu của cô, nhẹ giọng nói:
"Lỵ Lỵ, đừng sợ, hiện tại không sao rồi."
Cảnh Lỵ khóc trong l*иg ngực của Kinh Nhiên một lúc, ngực anh vừa rắn chắc lại ấm áp, cô cảm thấy rất an toàn, dần dà tiếng khóc cũng dừng lại. Bình thường quần áo Kinh Nhiên mặc tương đối quê mùa, nhưng rất sạch sẽ, còn có mùi thơm của bột giặt quần áo lưu lại.
Cảnh Lỵ cảm thấy không muốn rời xa khỏi cái ôm ấm áp này của anh.
Nhưng mà ——
Kinh Nhiên thấy Cảnh Lỵ không còn khóc nữa liền đẩy cô ra. Nhìn túi thức ăn mèo bị đổ mất một nửa, đau lòng nói:
"Haizz, đồ ăn cho mèo bị đổ rồi, cậu nói xem nếu tôi nhặt lên cho Tiểu Tiểu Khang ăn, thì nó có ghét bỏ không?" Cảnh Lỵ:
"..." Công "trúa" nhỏ thật sự rất hợp với việc —— Độc thân cả đời.
Cuối cùng Kinh Nhiên từ bỏ nửa thức ăn mèo bị đổ, cầm túi đứng lên.
Cảnh Lỵ cũng đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất dính ở đầu gối. Cô phát hiện tư thế đi đường của Kinh Nhiên hơi kỳ lạ, hỏi:
"Chân cậu sao vậy?"
Kinh Nhiên giật giật chân phải trả lời:
"Hình như bị trật rồi." Cảnh Lỵ rất tự nhiên đưa tay đỡ anh,
"Bọn mình đi bệnh viện xem đi." "Không cần, về bôi rượu thuốc là được." Kinh Nhiên không thích đi bệnh viện, có thể không đi liền tận lực không đi.
Kinh Nhiên nói không cần đỡ anh vẫn có thể đi đường được, nhưng Cảnh Lỵ sợ anh đang cậy mạnh, cố chấp dìu anh trở lại tiệm bánh Hân Vinh. Lúc lên đến lầu hai, Cảnh Lỵ ấn chuông cửa, động tác của bà ngoại có hơi chậm chạp, một lúc lâu sau mới ra mở cửa.
Bà ngoại mở cửa gỗ, xuyên qua cánh cửa sắt chống trộm Cảnh Lỵ chào hỏi với bà:
"Bà ngoại." "Chà, Lỵ Lỵ, lại tới nhà bà ngoại chơi à." Bà ngoại cười vui vẻ mở cửa chống trộm, nhìn thấy cánh tay dài của Kinh Nhiên đang khoác trên vai Cảnh Lỵ, còn cô thì đang đỡ anh, bà tò mò hỏi:
"Làm sao vậy?"
Cảnh Lỵ đỡ Kinh Nhiên vào nhà, anh giải thích với bà ngoại:
"Vừa rồi trên đường gặp một tên cướp chạy xe, muốn lôi Lỵ Lỵ đi." "Nguy hiểm thế..." Bà ngoại vội vàng đứng trước mặt Cảnh Lỵ, sờ tay và người cô, lo lắng hỏi:
"Lỵ Lỵ, có bị thương không?" Cảnh Lỵ lắc đầu, trả lời:
"Bà ơi, con không bị thương, Nhiên Nhiên bị ngã trầy da ở tay, chân cũng bị trật." Vẻ mặt bà ngoại thờ ơ:
"Không sao, con trai da dày, không cần để ý đến nó." Kinh Nhiên:
"..." Kinh Nhiên dùng ánh mắt hờn tủi nhìn bà ngoại, tựa như đang lên án: Bà ngoại, con là cháu trai duy nhất của bà, bà nói người bà yêu nhất chính là con.
Bà ngoại nhìn bộ dạng mếu máo của Kinh Nhiên, có chút ghét bỏ nói:
"Nhiên Nhiên con là đàn ông, đừng có mếu máo giống con gái như thế." Động tác mếu máo của Kinh Nhiên lập tức biến thành nhấp miệng.
"Nhiên Nhiên, tôi đỡ cậu qua bên kia ngồi." Cảnh Lỵ dìu Kinh Nhiên đến ghế dài trong phòng khách, đỡ anh ngồi xuống.
Cảnh Lỵ hỏi:
"Hòm thuốc ở đâu, tôi rửa sạch miệng vết thương cho cậu." Kinh Nhiên chỉ vào ngăn tủ ở dưới TV, nói:
"Ở ngăn cuối cùng." Cảnh Lỵ xử lý xong miệng vết thương ở khuỷu tay cho Kinh Nhiên, lại bôi rượu thuốc lên chân phải anh. Kinh Nhiên đặt đùi phải lên ghế, Cảnh Lỵ ngồi ở đầu khác, đem bàn chân to của Kinh Nhiên đặt lên trên đùi mình, bôi rượu thuốc mát xa cho anh.
Kinh Nhiên nhìn dáng vẻ Cảnh Lỵ nghiêm túc bôi thuốc cho anh, trong lòng thầm nghĩ, mặc dù bà ngoại di tình biệt luyến*, nhưng anh vẫn còn có bạn gái yêu thương.
(Di tình biệt luyến*: Thay lòng đổi dạ, ý ở đây bà ngoại không còn yêu Nhiên Nhiên nữa mà chuyển qua yêu Lỵ Lỵ rồi =)))) "Lỵ Lỵ." Tay Cảnh Lỵ vẫn tiếp tục mát xa trên chân to của Kinh Nhiên, ngẩng đầu nhìn anh:
"Hửm?" "Cậu đối xử với tôi thật tốt." Gò má Cảnh Lỵ bỗng trở nên đỏ ửng, cúi thấp đầu xuống, tiếp tục bôi rượu thuốc cho Kinh Nhiên, đến chính cô cũng không biết mình đang làm gì.
Bà ngoại đã thay một bộ trang phục truyền thống màu đỏ sậm, nói:
"Nhiên Nhiên, hôm nay cháu trai nhà họ Tứ cưới vợ, bà đi qua đó uống rượu mừng, tối hai đứa ở nhà nấu cơm ăn, bà sẽ về trễ." Kinh Nhiên đáp lại:
"Vâng ạ!" Bà ngoại đi đến bên cạnh Kinh Nhiên, dùng sức đánh lên vai anh, trách anh không hiểu chuyện,
"Đừng có yếu ớt như thế, tự mình bôi đi. Con cho mình là đại gia, bắt Lỵ Lỵ hầu hạ con à?" Kinh Nhiên:
"..." Kinh Nhiên xác định, bà ngoại đã không còn yêu anh nữa rồi.
Sau khi bà ngoại ra khỏi nhà, Kinh Nhiên ra vẻ đáng thương kể khổ với Cảnh Lỵ:
"Lỵ Lỵ, từ khi cậu tới nhà bà ngoại, bà đã không còn yêu tôi nữa." Cảnh Lỵ nhìn quỷ ấu trĩ nổi máu ghen tuông trước mắt, bình tĩnh hỏi lại:
"Vậy cậu muốn thế nào?" Kinh Nhiên suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Lỵ Lỵ, cậu làm một bữa cơm cho tôi ăn, được không?" Cảnh Lỵ vẫn luôn trọ ở ký túc xá trường học, ngày nghỉ cha mẹ cũng không ở nhà, một con người lớn lên nhờ ăn cơm hộp và đồ ăn của trường học, thì đương nhiên tay nghề cũng chẳng ra gì. Cô khó xử trả lời:
"Tôi không biết nấu cơm." "Ừm." Kinh Nhiên đáp lại, không mang theo bất kì cảm xúc gì, bình tĩnh nói chuyện:
"Vậy tối nay tôi nấu cơm." "Cậu biết nấu cơm?" Cảnh Lỵ kinh ngạc, công "trúa" nhỏ biết nấu cơm! Sau đó lại cảm thấy câu này thật vô nghĩa, đại học bá còn biết làm mấy loại bánh ngọt Trung Quốc, thì sao không biết nấu cơm được chứ?
Kinh Nhiên gật gật đầu, bổ sung thêm:
"Bà ngoại nói, biết nấu cơm sẽ dễ cưới vợ hơn!" Lần đầu tiên Cảnh Lỵ đồng ý với lời của bà ngoại, đúng thật là ——
Giá trị nhan sắc không đủ, thì tài nấu nướng bù vào.
Bà ngoại thật sự đã có dự kiến từ trước.