Lý Hoan thật sự yêu thích học trưởng, là kiểu có thể vì học trưởng mà chết, đương nhiên không thể chịu đựng được học trưởng vì một nữ sinh khác mà chán ghét cô!
Cô phẫn nộ muốn điên rồi, Lý Hoan nói ra lý do ban đầu làm cô chán ghét Phong Hạnh, cũng không phải tất cả những gì Lý Hoan nói là giả.
Có một lần trong lúc vô tình, cô thật sự nhìn thấy một mình Phong Hạnh chạy đến sân sau trường học, nhặt được một con mèo con bị thương ở chân sau. Mấy ngày sau đó, Lý Hoan lại nhìn thấy Phong Hạnh lén lút vứt cái túi nhỏ vào một con hẻm, cô tò mò tự mình đi vào hẻm nhìn, kết quả phát hiện thấy xác của mèo con bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Ban đầu, Lý Hoan hoàn toàn làm lơ nữ sinh ăn mặc quê mùa này, cho dù phản ứng cũng không có ích lợi gì, cô cũng không thích bắt nạt những đứa cặn bã, hoàn toàn không có hứng thú bắt nạt một đứa nhà quê.
Nhưng từ ngày đó, Lý Hoan liền bắt đầu chán ghét nữ sinh trong ngoài không đồng nhất này.
Cho dù cô đang ở độ tuổi phản nghịch cũng không điên khùng đến mức hành hạ động vật nhỏ đến chết. Là một người rất thích các con vật nhỏ, Lý Hoan cực kỳ chán ghét hành vi ác liệt của Phong Hạnh. Từ đó về sau, Lý Hoan liền cho mình là người thực thi công lý, đứng trên đỉnh cao đạo đức, không ngừng bắt nạt nữ sinh ghê tởm đến buồn nôn này, tự gọi đó là thay trời hành đạo.
Bởi vì vậy, cô phải nói cho học trưởng biết được chân tướng, không thể để cho con tiện nhân hai mặt này mê hoặc học trưởng được! Chỉ cần biết được chân tướng, nhất định học trưởng sẽ bắt đầu chán ghét Phong Hạnh, sẽ bắt đầu yêu mến một Lý Hoan hiền lành, thiện lương.
Phong Hạnh nghe vậy, bàn tay siết chặt lại trong ống tay áo, nhìn Lý Hoan với ánh mắt âm trầm, hận không thể cho nữ sinh gây chướng mắt này chết ngay lập tức!
Nó dám nói xấu về cô ngày trước mặt học trưởng!
Chu Vũ với vẻ mặt dò hỏi nhìn thoáng qua Phong Hạnh.
Phong Hạh mở to đôi mắt đen láy nhìn Chu Vũ, lộ ra một nụ cười cẩn thận.
Chu Vũ thở dài, đứa trẻ đáng thương như vậy sao có thể làm loại chuyện đó được? Nhất định là bị nữ sinh trước mặt đổ oan, nhìn đi đứa nhỏ này bị dọa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch rồi.
Vì thế, Chu Vũ càng thêm chán ghét nhìn chằm chằm Lý Hoan, Lý Hoan còn muốn biện giải, lại bị Chu Vũ ngăn không cho nói tiếp.
"Không cần phải nói thêm những chuyện vô căn cứ, nếu các cô không đi thì chúng tôi đi, lần sau để tôi bắt gặp mấy người còn bắt nạt Phong Hạnh, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!"
*
Ra khỏi hẻm nhỏ, Chu Vũ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt Phong Hạnh.
Ánh mắt Phong Hạnh đầy tiếc nuối nhìn học trưởng buông tay ra. Nếu mỗi lần bị bắt nạt liền có thể được đến sự chú ý của học trưởng, cô thật sự nguyện ý bị bắt nạt mỗi ngày! Huống chi, lần này cũng không được gọi đầy đủ là bắt nạt......
Phong Hạnh cầm vài sợi tóc của Lý Hoan được cất vào túi áo, không tiếng động cong khóe môi.
Sắp rồi, con nhỏ gây chướng mắt đó sẽ chết thảm lắm đây! Hì hì hì!
Chu Vũ dừng bước, có chút đau lòng nhìn miệng vết thương trên mặt Phong Hạnh.
Ban nãy bị Lý Hoan rạch ra một vệt trên mặt vẫn còn đang chảy máu, vết máu đỏ thắm ở trên khuôn mặt tái nhợt của Phong Hạnh cực kỳ làm người sợ hãi, đối với nữ sinh ở độ tuổi này thì vết thương trên mặt rất nghiêm trọng.
"Làm sao bây giờ? Vết thương của em..... Đúng rồi, có một phòng khám ở gần đây, đi, Phong Hạnh, anh dẫn em đi kiểm tra xem!"
Phong Hạnh yên tĩnh để Chu Vũ dắt đi đến phòng khám, cả quá trình đều rất ngoan, càng làm cho Chu Vũ thêm đau lòng đứa nhỏ mệnh khổ này, thật là, đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy, vì sao cha mẹ không quan tâm nhiều một chút?
Nhắc đến cũng kỳ lạ, mặc dù ở trường học Phong Hạnh bị bắt nạt khi dễ như vậy, cũng chưa từng thấy cha mẹ cô ra mặt, có thể đoán được tình cảnh của Phong Hạnh ở trong nhà cũng không được tốt lắm.
Chờ bác sĩ vệ sinh và băng bó miệng vết thương cho Phong Hạnh xong, đã gần 1 giờ chiều, 2 giờ rưỡi phải vào học bây giờ về nhà cũng không có ý nghĩa gì.
Chu Vũ liền hỏi Phong Hạnh có muốn cùng nhau ăn cơm không, Phong Hạnh chần chừ gật đầu, sau đó từ trong cặp lấy ra một quyển sổ và cây bút, viết một câu: Học trưởng, muốn đi ăn ở đâu?
Câu hỏi làm Chu Vũ ngừng một chút, từ trong trí nhớ của nguyên chủ, đương nhiên cậu biết được nguyên chủ chưa bao giờ ăn cơm bên ngoài, đều là về nhà ăn cơm bảo mẫu làm vì nguyên chủ ghét bỏ đồ ăn bên ngoài không được sạch sẽ. Cho nên ở khu vực lân cận có tiệm ăn vặt, quán cơm gì đó thì cậu thật sự không biết.
Chu Vũ ngượng ngùng sờ cái ót, cười nói:
"Ha ha, đúng ha, đi đâu ăn đây? Phong Hạnh, em có biết quán nào bán đồ ăn ngon mà phần ăn lớn không? Hôm nay học trưởng sẽ dẫn em đi ăn, anh trả, đừng khách sáo, coi như là bữa ăn an ủi!" Đối mặt với cô nương vừa đáng thương lại đáng yêu này, cậu cũng bất giác trở thành một ông anh ngốc.
Trên mặt Phong Hạnh hiện lên hai vệt đỏ ửng, si ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới ánh mặt trời của học trưởng, đột nhiên cảm thấy thế giới này trở nên tốt đẹp lạ kỳ.
Nếu tất cả những gì cô đã trải qua trước đây là cái giá để được gặp học trưởng, cô cam tâm tình truyện trả! Bắt đầu từ thuở nhỏ, bởi vì thể chất Phong Hạnh đặc thù, bị mẹ nuôi nhốt trong căn phòng nhỏ âm u không thấy mặt trời, thừa nhận đủ loại vu thuật
(đồng cốt, bùa chú) thực nghiệm lên người. Phong Hạnh cho rằng cảm xúc của cô đã sớm chết lặng, không nghĩ đến ngày đầu tiên nhập học, nhìn thấy nụ cười tỏa nắng rộng rãi của nam sinh mà động tâm.
Lúc sau, Phong Hạnh biết được sự kiêu ngạo của nam sinh, cô chỉ có thể đem phần tình cảm này viết trong sổ nhật ký, không dám biểu lộ chút nào. Không nghĩ tới có một lần bị mẹ nuôi mạnh mẽ lôi về nhà mà đánh rơi quyển sổ, Lý Hoan đem nhật ký dán ở bảng thông báo trước cổng trường để mọi người cười nhạo cô.
Trong khoảnh khắc đó, Phong Hạnh muốn gϊếŧ chết tất cả mọi người ở đây! Nếu không phải vì biết học trưởng còn ở phía sau, chuẩn bị vào cổng trường..... Tinh thần Phong Hạnh đã sớm trong tình trạng không ổn định cực độ, sẽ làm cô thi triển vu thuật chưa hoàn thiện, cho dù có phải liều mạng gϊếŧ địch 1000 tự tổn 800 cũng phải làm bọn họ trả giá! Cô chịu đủ cái thế giới này rồi, tất cả mọi người đều mang nghiệp chướng nặng nề, mỗi người đều không vô tội, đều đáng chết như nhau!
Quả nhiên, học người là người ấm áp nhất trên thế giới! Anh không giống như tưởng tưởng của Phong Hạnh, sẽ cười nhạo khinh miệt cô, mà thay vào đó anh đuổi đi những con người ghê tởm kia, còn đem nhật ký trả lại cho Phong Hạnh.
Nhớ lại chuyện phát sinh của hai ngày vừa qua, Phong Hạnh có một loại cảm giác không chân thật như đang nằm mơ. Nếu đây thật sự là một giấc mộng, cô hy vọng cô sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Không khéo chính là, Phong Hạnh cũng chưa từng ăn cơm ở bên ngoài, bởi vì cô không có nhiều tiền.
Vì thế hai người đành đi dạo một vòng, cuối cùng Chu Vũ cùng Phong Hạnh đi vào một quán mì, trong quán được trang trí bắt mắt, hương vị cũng không tệ, ít ra có thể làm Phong Hạnh ăn không ngừng được.
Mấy ngày nay Phong Hạnh không còn nghe theo mệnh lệnh của mẹ nuôi nên bị bà trừng phạt vài lần, hơn nữa Phong Hạnh còn bí mật học tập thêm về vu thuật cho nên tiêu hao cả đống thể lực, đói bụng cũng đã mấy ngày. Cho nên lúc được đi ăn cùng học trưởng, cô cũng ăn nhiều hơn.
Nhìn Phong Hạnh ăn đến ngon miệng, làm Chu Vũ cũng không nhịn được mà ăn thêm nửa chén mì, rốt cuộc có chút no căng.
Sau khi rượu đủ cơm no, Chu Vũ đứng dậy chuẩn bị đi tính tiền lại bị Phong Hạnh ngăn lại, cô từ trong túi áo lấy ra 5 đồng tiền, tỏ ý lần sau sẽ trả lại cho cậu tiền cơm cùng với tiền thuốc men.
Chu Vũ dịu dàng cười một cái, xoa đầu Phong Hạnh, cảm thán tóc thật mềm, nói:
"Anh đã sớm nói rồi mà, hôm nay để học trưởng trả, tiền thuốc cũng là anh muốn giúp em, em không thể không cho anh mặt mũi được, anh sẽ tức giận đó."
Mặt Phong Hạnh đỏ bừng đến mắt thường cũng có thể thấy được, yên lặng gật đầu, ánh mắt càng thêm si mê lưu luyến. Học trưởng cười dịu dàng như vậy, thật sự là quá đẹp trai! Phong Hạnh thu tay lại, nắm chặt tiền trong lòng bàn tay.
Cô có thể đi học là vì chính sách của quốc gia quy định, mẹ nuôi cũng phải chấp nhận, nhưng đương nhiên sẽ không bỏ ra nhiều tiền lo cho cô, tiền Phong Hạnh có đều từ việc chủ động cho mẹ nuôi thực nghiệm vu thuật lên người, rất ít, so với những đau đớn cô phải chịu hoàn toàn kém xa.
Nhưng nếu như muốn nuôi được học trưởng thì chút tiền này hoàn toàn không đủ đâu, học trưởng xứng đáng có được những thứ tốt nhất!
Về sau cô nhất định phải trở nên giàu có, có nhiều tiền mới có thể cho học trưởng một cuộc sống thật tốt, có thể tiếp tục cười vui vẻ như bây giờ.
Thanh toán xong, cách thời gian vào học cũng không còn nhiều lắm, hai người liền quay về trường học.
Chu Vũ hỏi phòng học của Phong Hạnh ở đâu, rồi đưa cô đến tận cửa.
Lúc này đã là 2 giờ chiều, trong lớp Phong Hạnh cũng có không ít người, nhìn thấy crush quốc dân Chu Vũ tự mình đưa "Người điên" Phong Hạnh đến lớp, ngạc nhiên đến độ muốn rớt cả cằm.
Đây là hiệu quả Chu Vũ muốn, dù gì cũng ở khác lớp, Chu Vũ không có biện pháp nào để có thể bảo vệ toàn diện cho Phong Hạnh, nhưng cậu có thể để cho người khác biết, nữ sinh này đang được cậu bảo vệ, đừng có đυ.ng vào!
"Sau khi tan học anh sẽ đến đón em, em nhớ phải đợi anh, chúng ta cùng nhau về nhà!" Chu Vũ mang ý cười nhìn Phong Hạnh, vừa dứt lời liền lạnh nhạt liếc đám người đang hóng chuyện phía sau.
Mọi người giật mình, cũng từ từ tản ra.
Phong Hạnh gật đầu, trên mặt viết đầy chữ hạnh phúc, ánh mắt đầy ý cười cùng có chút không nỡ. Nếu thời gian có thể ngưng lại thì tốt biết mấy, học trưởng sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô, mãi mãi cũng không rời đi, sẽ tốt biết bao!
Chu Vũ get được mục tiêu "làm hoảng hốt lòng người" xong liền rời đi, bước vào phòng học của cậu đúng lúc chuông reo.
Giáo viên từ sớm đã chờ các học sinh vào lớp nhìn thoáng qua Chu Vũ một cái, xong cũng không nói gì bắt đầu giảng bài.
Bất hạnh là, đây là tiết ngữ văn, ngay tiết một...
Bất hạnh hơn nữa là, trưa hôm nay Chu Vũ không ngủ trưa, đồng hồ sinh học của thân thể này lại cần ngủ một chút, cho nên Chu Vũ tiếp tục ngủ hết một tiết dạy.
╮(╯▽╰)╭
Buổi chiều chuông tan học reo lên, Chu Vũ cũng cất tập vở vào cặp, vừa thở dài. Mấy ngày nay cậu chưa nghe giảng bài, lúc nào cũng buồn ngủ, cậu có tìm mấy đề luyện toán Olympic làm cho đề cao tinh thần. Sau đó liền phát hiện đề này vẫn quá đơn giản với cậu, càng làm càng buồn ngủ.
Không biết vì lí do gì, gần đây Chu Vũ luôn mệt mỏi rã rời, vừa đến lớp học liền gục mặt xuống bàn ngủ, tan học thì tỉnh như sáo, cậu cũng thấy bất đắc dĩ.
Thu dọn xong, Chu Vũ liền đi đến lớp Phong Hạnh. Nữ sinh cao gầy đang ngoan ngoãn đứng ngay cạnh cửa phòng học, bị học sinh trong lớp ùa ra đâm tới nghiêng trái ngã phải.
Chu Vũ bật cười, tiến lên vài bước dắt Phong Hạnh đi.
"Em ngốc à, sao lại đứng ở nơi nhiều người như vậy, sao không tìm chỗ ít người?
Phong Hạnh lấy sổ tay ra: Học trưởng đã nói phải đợi anh.
Chu Vũ ngẩn ra, quay đầu lại nhìn chỗ Phong Hạnh đứng ban nãy, đúng vị trí lúc Chu Vũ đưa cô vào lớp. Nhất thời Chu Vũ không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm, có chút cảm động.
Nhắc đến khiến cậu muốn cười, ở kiếp trước cậu hoàn toàn không có duyên phận với người khác phái, có thử vài lần nhưng cuối cùng cũng không có kết quả, còn chướng mắt nhìn nhau nữa là.
Nhưng thật lòng Chu Vũ rất khát vọng có một người ở bên cạnh bầu bạn với mình đến già, không cần xinh đẹp lung linh, cũng không cần phải có gốc gác giàu có, chỉ cần một người đem cậu đặt vào trong tim để yêu thương là đủ.
Lúc đó Chu Vũ rất sợ phải sống một cuộc đời cô độc, khát khao được người khác quan tâm, nhưng lại sợ hãi khi để người đó mở cửa lòng cậu, vừa phức tạp vừa mâu thuẫn, đương nhiên vì vậy cũng không có người đến gần cậu nữa.
Cho nên đây là lần đầu tiên có một người từng câu từng chữ đều đem cậu đặt trong lòng, mặc kệ mọi thứ mà răm rắp nghe theo lời cậu nói, giống như Chu Vũ là người quan trọng nhất đối với Phong Hạnh.
Không thể chối bỏ được sự thật là, ngay tại giây phút này, Chu Vũ có chút rung động.
Nhưng ngay sau đó, Chu Vũ bắt đầu khinh bỉ chính mình. Nghĩ cái gì vậy? Cô nương người ta chỉ đang lễ phép cảm ơn người đã giúp đỡ mình thôi! Già đầu như vậy rồi còn dám gặm cỏ non, quả nhiên là cầm thú!
Dẹp loạn những suy nghĩ lung tung trong đầu, Chu Vũ cười nói:
"À, xin lỗi xin lỗi, anh quên mất! Vậy phạt anh hôm nay sẽ đưa em về nhà nha!"
Phong Hạnh bị chọc cười, vừa xua tay ý bảo không sao đâu, vừa ửng hồng hai bên má.
Hai người vừa đi vừa cười nói đến khi khuất bóng, mà Lý Hoan từ bên cửa sổ phòng học nhìn thấy cảnh này, nghiến chặt răng đến suýt bật máu.
Học trưởng cô yêu mến nhất bị cướp đi mất rồi! Cô nhất định phải làm con nhỏ rác rưởi kia trả giá đắt!
*
Đi theo chỉ dẫn của Phong Hạnh, hai người đến trước một khu nhà ở cũ nát.
Phong Hạnh dừng trước ở cầu thang, khom người tỏ ý cảm ơn.
Chu Vũ hơi luống cuống tay chân, xong lại bất đắc dĩ mà cười, nói:
"Có cái gì đâu phải cảm ơn anh, em hiền quá rồi đó, về sau phải biết tự bảo vệ bản thân hiểu không? Chỉ cần không cần bị thương đã là lời cảm ơn chân thật nhất em có thể cho anh rồi. Không cần sợ đám người xấu đó, phải mạnh mẽ vùng lên vì bản thân mình!"
Phong Hạnh nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời của học trưởng, cảm thấy có con nai đang chạy loạn trong lòng, cả người như đang bồng bềnh trên đám mây, không biết hôm nay là ngày mấy nữa, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Muốn hôn học trưởng quá đi! Học trưởng đáng yêu muốn chết! Còn đang dịu dàng cười nữa, không phải đang câu dẫn cô sao? Muốn hôn lên quá đi!
- ---------
Tác giả có lời muốn nói: Thông báo đến các thiên sứ một chút, thời gian cập nhật chương mới sẽ là 9 giờ tối, xin lỗi.~( ̄▽ ̄~)~
Theo thường lệ, cầu bình luận, cầu bao dưỡng, nếu không thì tác giả ngốc không có sức lực gõ chữ đâu
Editor: Tui thì bị mắc chứng lười giai đoạn cuối, bây giờ 22:15 mới lết xong. Chưa trải chuốt lại ~~ nên có thể sẽ cập nhật lúc 22:30 và bắt đầu chương mới đến hết playlist sẽ đi ngủ.