Chương 38: The Wrath Of Cthulhu 7

Bóng đêm thâm trầm, một bóng người mặc áo choàng đen trùm đầu đi vào nơi tối nhất của thành phố - phố Dark.

Đây là một khu chợ đen nổi danh ở thành phố nhỏ này, nơi tập trung số lượng tội phạm lớn nhất trong toàn thành phố, nhưng trật tự ở đây lại tốt một cách đáng ngạc nhiên, bởi vì những người quản lý của phố Dark rất có quyền lực, họ cưỡng chế áp đặt các quy định về buôn bán, giao dịch, không cho phép có người cố tình gây rắc rối ở đây.

Cả người Chu Vũ đều giấu dưới lớp áo choàng, không để người khác nhìn rõ mặt. Kỳ thật, người trên phố Dark hầu hết đều mặc trang phục này, dù sao cũng có không ít thì nhiều những người muốn bí mật giao dịch tại chợ đen. Phương pháp tốt nhất để che lấp đương nhiên là áo choàng rồi.

Chu Du đi thẳng hết một đoạn đường, chẳng mấy chốc đã đến một cửa hàng ở góc phố Dark.

"Ông chủ, y như vậy." Chu Vũ học được giọng điệu của nguyên chủ nói với chủ tiệm, móc ra một cái túi buộc bên hông, động tác di chuyển mơ hồ làm lộ ra mái tóc vàng nhàn nhạt có chút chói mắt.

Ông chủ tiệm là một lão già với bộ dạng âm trầm, vẻ mặt u ám, mặt mày nhăn nhó cầm chiếc túi nặng trĩu lên, mở miệng túi kiểm tra dược bên trong.

Các loại dược có màu sắc thuần khiết đựng trong những ống nghiệm thủy tinh trong suốt, dưới ánh đèn sáng ngời hiện ra vẻ đẹp mỹ lệ.

"Chà, cũng không tệ, lần này số lượng ít hơn trước, giá cả cũng không thể giống như trước được đâu!" Ông chủ tiệm nhìn một hồi, trong đôi mắt vẩn đυ.c lóe lên một tia sáng, nhưng trên mặt lộ ra vẻ do dự, bộ dáng giống như rất khó xử, "Ngươi biết đấy, chúng ta đã bàn từ trước 50 bình mỗi tháng, nhưng ngươi xem, Riel thân mến, đây chỉ là 25 bình thôi! Thiếu một nửa số đó!" Riel là tên giả nguyên chủ dùng, dù sao cũng là chợ đen, cho dù nguyên chủ không rành cách đối nhân xử thế cũng biết không thể trực tiếp dùng tên thật giao dịch ở đây.

Chu Vũ vẫn không cởi bỏ mũ áo choàng, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt mịn màng không tì vết, đôi môi tái nhợt nhếch lên nụ cười châm chọc.

"Lão Jack, ngươi thật sự già rồi sao? Lão không nhìn ra được lô dược lần này chất lượng cao thế nào sao?" Cậu có được ký ức của nguyên chủ, tự nhiên cũng biết lời nói của người trên chợ đen không đáng tin cậy. Dược của cậu làm ra so với của nguyên chủ, chất lượng cao hơn rất nhiều, khoan nói đến việc chỉ có 25 bình, nhưng số lượng một nửa đó có giá trị hơn nhiều so với 50 bình trước kia. Cậu vốn dĩ lười để đăng ký bán trong hội đấu giá, chỉ muốn có tiền càng sớm càng tốt, nhưng không ngờ ông chủ lại nghĩ cậu vẫn như Khalil chỉ quan tâm đến thí nghiệm mà không so đo giá cả, muốn tiếp tục ép giá.

"Thật sự không được, vậy thì ta chỉ có thể đến chỗ khác thôi. Dù xa hơn một chút, nhưng không sao, ta có rất nhiều thời gian." Chu Vũ làm động tác rời đi, tay đóng lại miệng túi, chuẩn bị lấy chiếc túi về.

Ông chủ tiệm thấy thế, lập tức luống cuống, trên mặt treo lên nụ cười có chút nịnh nọt: "Ôi ôi ôi, đừng có gấp như vậy chứ, Riel thân mến, vừa rồi là do ta không nhìn thấy rõ! Chúng ta cứ dựa theo giá lúc trước mà tính đi! Lão Jack ta là người đáng tin cậy nhất. Đừng đi đến tiệm khác, nơi đó chính là hắc điếm(*), tàn sát chèn ép người khác rất tàn nhẫn. Oh God! Ngươi sẽ không dám nghĩ đến lòng dạ tàn độc của tên Tom chết tiệt đó đâu!" (Hắc điếm: (từ cổ) quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú; có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, gϊếŧ người khi có dịp)

Chu Vũ nhìn về phía lão Jack đang diễn trò trước mặt cậu, mặt không biểu cảm nói: "Giá sẽ tăng gấp đôi."

Thấy lão Jack do dự, Chu Vũ cầm lấy túi xoay người rời đi, lão Jack phía sau lập tức hét lên: "Được được được! Ta đồng ý! Gấp đôi! Ai bảo Riel là đối tác tốt nhất của ta chứ! Chỉ cần sau này có hàng, cứ đến chỗ ta bán! Ta sẽ thu vào hết!"

Lúc này Chu Vũ mới dừng lại, giao dịch thành công.

Trước khi đi, lão Jack không ngừng cười nói những lời hay tử tế, hy vọng lần sau Chu Vũ sẽ tiếp tục mang cùng loại dược chất lượng cao này đến, ông ta sẽ dựa theo giá cả như lần này mua vào.

Đối với việc này, Chu Vũ cũng không hề có ý kiến gì, cậu đã tính toán xong việc rời khỏi thành phố, lần này chỉ để gom đủ chi phí sinh hoạt và chi phí đi lại trước mắt thôi.

Ước lượng trọng lượng túi tiền trong tay, Chu Vũ buộc chặt miệng túi rồi buộc lại bên thắt lưng. Xét thấy thái độ của lão Jack, dược của cậu chỉ sợ giá còn sẽ cao hơn, là cao hơn rất nhiều, nhưng hiện tại cậu đang cần tiền gấp, lão Jack là đường giao dịch mà cậu quen thuộc nhất, cho nên cũng chỉ có thể bán rẻ.

Nhưng mà sau sự việc này, Chu Vũ cũng đã nắm được trình độ giả kim thuật của mình, ít nhất sẽ không có vấn đề gì khi ứng phó với một bài kiểm tra cấp độ của học viện giả kim thuật. Nên biết rằng lão Jack là điểm thu mua dược giả kim thuật lớn nhất trong phố Dark. Ngày thường số lượng dược giả kim qua tay ông ta nhiều đếm không hết. Dược của các nhà giả kim chính thức cũng thường có, nhưng chưa bao giờ thấy ông ta háo hức sốt sắng như lần này. Có thể thấy được chất lượng lần này cao đến hiếm thấy.

Trong đầu tự ngẫm lại đường đi ban nãy, Chu Vũ bước ra khỏi phố Dark, ở một góc nào đó mà cậu không chú ý đến, một vài bóng người lén lút lặng lẽ đi theo.

Vừa ra khỏi phố Dark không lâu, Chu Vũ liền phát hiện phía sau có vài người, trong lòng căng thẳng, nắm chặt dao găm được giấu trong tay áo. Quả nhiên không nên khoe tiền của ra ngoài, vừa rồi cậu quên phải cẩn thận hơn khi giao dịch với lão Jack, cộng với thân hình gầy gò của cậu rất dễ trở thành mục tiêu bị theo dõi. Mặc dù trong phố Dark không được phép đánh nhau, nhưng khi ra khỏi phố Dark thì không ai quản lý.

Xung quanh phố Dark đều là một ít thường dân sinh sống. Ban đêm, nơi đây rất vắng lặng, khác xa những khu phố ánh đèn rực rỡ giàu có. Xét cho cùng, mặc dù thường dân khá hơn người nghèo ở khu ổ chuột một chút, nhưng họ cũng không tính là giàu có, chi phí dầu hỏa thắp đèn hàng đêm rất cao nên để tiết kiệm tiền mua dầu, bọn họ vẫn luôn nghỉ ngơi từ khi trời còn sớm.

Lúc này, cả con phố tối sầm lại, chỉ có một vài ngọn đèn đường được người gác đêm thắp sáng, miễn cưỡng chiếu sáng con đường phía trước.

Mặc dù mấy ngày nay Chu Vũ học được vài ma thuật đơn giản, nhưng thật ra chưa từng có kinh nghiệm thực chiến, cho nên cậu không muốn gây thêm chuyện, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đám người phía sau, liền bước nhanh hơn, bắt đầu lấy đà chạy chậm.

Đám người phía sau thấy mục tiêu sắp chạy, lập tức tăng tốc đuổi kịp.

"Thằng nhóc! Đứng lại! Ta sẽ suy xét tha mạng nhỏ của ngươi!" Một gã đàn ông lực lưỡng với vết sẹo lớn trên mặt hung hăng quát, ba tên đàn em phía sau cũng rút ra dao và gậy gộc.

Chu Vũ không nói chuyện, tốc độ chạy vẫn vững vàng không hoảng hốt.

Thấy Chu Vũ càng chạy càng xa, sắp đủ khoảng cách để mất dấu, gã đàn ông mặt sẹo kia liền nhổ nước bọt, ném con dao trong tay về phía Chu Vũ.

Hắn ta ném góc độ rất tốt, con dao nhanh chóng hướng về phía đầu của Chu Vũ, Chu Vũ không còn cách nào khác là dừng lại, bước sang bên cạnh nghiêng đầu để tránh con dao. Bởi vì cậu đứng lại đột ngột, cơ thể theo quán tính nên có chút không ổn định, mũ áo choàng của cậu bị tuột ra, để lộ mái tóc dài vàng óng càng thêm lộng lẫy trong đêm tối.

Mấy người phía sau thừa dịp lúc Chu Vũ đứng lại, nhanh chóng vây quanh cậu, nhìn với ánh mắt không mang thiện ý.

Chu Vũ ngẩng đầu, lạnh nhạt mà nhìn gã đàn ông mặt sẹo cầm đầu.

Khi linh hồn cùng thể xác dần dần dung hợp, cơ thể cậu đã xảy ra rất nhiều thay đổi, trước hết là vẻ ngoài của cậu trở nên mềm mại nhu hòa, mỹ lệ hơn, mang theo nét quyến rũ khó tả. Làn da cậu cũng trở nên trắng sáng mịn màng hơn, hoàn toàn không giống bất kỳ người da trắng có làn da thô ráp với lỗ chân lông to nào trên thế giới này.

Nhưng đây không phải là điều Chu Vũ mong muốn, trong thời đại hỗn loạn và tăm tối này, vẻ đẹp ngoại hình của cậu chỉ mang đến nguy hiểm.

May mắn thay, khả năng thích ứng của cậu với ma pháp cũng ngày càng phát triển theo chiều hướng tốt. Cậu học được ma thuật rất nhanh, nhưng nguyên chủ không thể mua nổi những cuốn sách thần chú quá cao siêu, cậu cũng chỉ có thể học một số ma thuật có uy lực nhỏ, tác dụng không lớn.

Vì vậy lần này bán hết dược giả kim, cậu sẽ thi đậu lấy giấy chứng nhận thân phận nhà giả kim để có sự đảm bảo, sau đó rời khỏi đây để nghiên cứu ma thuật ở thành phố ma pháp Kailance. Nhưng không ngờ tới chỉ đi ra ngoài một chuyến để bán dược lại vô ý gặp phải rắc rối.

"......" Chu Vũ vốn không có hiểu được mức độ vẻ đẹp của chính mình, nhướng mày nhìn đám người vạm vỡ im lặng xung quanh, có chút khó hiểu.

Gã đàn ông mặt sẹo cam đoan rằng đây là người đẹp nhất mà hắn từng gặp trong đời, ngay cả Anna được xưng là vạn người mê đứng đầu bảng khu đèn đỏ so ra cũng kém một phần vạn nhan sắc xinh đẹp của người trước mắt. Mái tóc vàng óng ánh kia, làn da trắng như tuyết, đôi mắt xanh lục bảo thâm thúy mỹ lệ, tựa như thiên sứ xuống trần, khiến người khác không dám khơi dậy một suy nghĩ đen tối, khinh nhờn nào.

"Ngươi..... Ngươi tên gì?" Trái ngược với vẻ hung tàn lúc trước, gã đàn ông mặt sẹo có chút ngượng ngùng hỏi tên mỹ nhân trước mặt, đám đàn em bên cạnh cũng nhìn Chu Vũ với khuôn mặt đầy si mê, khóe miệng chảy ra nước miếng.

Chu Vũ không nói chuyện, vươn bàn tay có khớp xương rõ ràng, trong lòng bàn tay sáng lên một tia sáng xanh huyền ảo.

"Cút nhanh lên! Nếu không ta sẽ lấy mạng của các ngươi!"

Thế mà là một vị ma pháp sư!

Đám lưu manh lập tức quỳ xuống đất, mồ hôi lạnh nhễ nhại, không còn dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp phi phàm kia nữa.

Bọn họ vậy mà thật sự gặp một ma pháp sư đại nhân! Nghĩ đến hậu quả tàn nhẫn của những kẻ đã xúc phạm đến ma pháp sư trong truyền thuyết, đám người liền run bần bật, sợ đến mức không dám cử động.

Chu Vũ cũng không ngờ rằng loại ma thuật nhỏ bé như chiếu sáng này có thể hù dọa đám người lực lưỡng kia thành như vậy, lập tức làm bộ ngạo mạn mà hừ lạnh một tiếng, thu pháp thuật, xoay người bước nhanh rời đi.

Gần sáng rồi, cậu không có thời gian tiếp tục ở đây!

Thông qua biểu hiện của những tên lưu manh này, Chu Vũ một lần nữa hiểu sâu sắc về thân phận cao quý của ma pháp sư, đồng thời cậu cũng càng thêm quyết tâm học ma pháp.

Nhất định phải trở thành một ma pháp sư cường đại, như vậy cậu mới có khả năng tìm thấy Phong Hạnh!

Chu Vũ không tính đến khả năng không tìm được Phong Hạnh, điều đó sẽ khiến cậu suy sụp ngay lập tức, chỉ có thể lừa dối bản thân như thế này cho đến khi sự thật đánh thức bản thân khỏi mộng tưởng.

Phía sau, đám người quỳ rạp trên mặt đất vẫn không dám nhúc nhích, thật lâu sau, sắc trời cũng tờ mờ sáng, bọn họ mới chậm rãi đứng lên, trong mắt vẫn còn mê luyến vị ma pháp sư đại nhân làm người kính sợ kia. Nhưng dần dần, mê luyến trong ánh mắt trở nên vô hồn, trên mu bàn tay xuất hiện một đồ án cổ quái, biểu tình trên mặt cũng biến thành sợ hãi và điên cuồng.

"Không! A a a! Nguy hiểm! Thế giới này đang lâm vào nguy hiểm!" Bọn họ chạy xung quanh như thể họ nhìn thấy thứ gì đó khủng bố đáng sợ, giống như một kẻ mất trí.

"Đúng vậy, chỉ có trở về trong vòng tay của thần minh, ngươi mới có thể thoát khỏi nguy hiểm! Trở về vòng tay của thần minh!" Một lúc lâu sau, đầu óc bọn họ dần dần mất đi lý trí, hai mắt nhuộm đỏ khát máu.

Đám người điên cuồng mà tấn công lẫn nhau, còn có một số thường dân vừa mới thức dậy đi ra ngoài cũng dính phải tao ương, trở thành oan hồn dưới lưỡi dao của những kẻ mất trí này.

Theo truyền thuyết, Tà thần sẽ đem nhân loại chính mình nhìn trúng làm tư tế, đồng thời tư tế cũng sẽ có một loại mị lực không thuộc về nhân loại, đó chính là dấu ấn do thần minh để lại trên người, đó là biểu tượng của thần minh. Là dấu ấn quyền lực mà vô số tín đồ khao khát.

Bất cứ ai xúc phạm đến tư tế, chắc chắn sẽ bị thần minh trừng phạt.

*

Về đến nhà, Chu Vũ cởi bỏ chiếc áo choàng vì dính phải sương sớm mà trở nên ướt lạnh, trở về phòng nghỉ ngơi.

Một đêm không ngủ, cậu có chút chịu đựng không nổi, dù sao cậu cũng đã làm trước bữa sáng cho Franken, Chu Vũ cũng không cần lo lắng về việc Franken bị đói chết.

Sự kiện Tà thần phát sinh bất ngờ xảy ra vài ngày trước vẫn khiến cho cậu có bóng ma tâm lý đối với Franken, ít nhất là gần đây cậu không muốn đến quá gần hắn.

Sau khi vội vàng rửa mặt, Chu Vũ quyết định buổi chiều sẽ đến Học viện giả kim để thi lấy giấy chứng nhận, hiện tại nghỉ ngơi một chút rồi nói sau.

Không biết tại sao, cậu cảm thấy rất mệt mỏi, mí mắt muốn cụp xuống, cả người uể oải buồn ngủ mười phần.

Có lẽ là do gần đây thức quá khuya, Chu Vũ nằm trên giường buồn ngủ suy nghĩ, nhưng nguyên chủ cũng thường xuyên thức khuya, không phải nên quen rồi sao?

Trong lòng có chút nghi hoặc, Chu Vũ chìm vào giấc ngủ say.

Tiếng chuông gió văng vẳng bên tai, trong trẻo dễ nghe.

Trong giấc ngủ, Chu Vũ cảm thấy đệm giường bên dưới vô cùng mềm mại, độ mềm như có cảm giác rơi vào đám mây bông, làm người cảm thấy rất thoải mái.

Trên mu bàn tay có cảm giác trơn trượt, ngứa ngáy, không khó chịu, Chu Vũ cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng cảm giác trơn trượt ướŧ áŧ càng ngày càng gần, cánh tay, vai, cổ, má và ngực, gần như trải rộng khắp toàn thân cậu, sự đυ.ng chạm khiến cậu thở gấp, làn da trở nên ửng hồng, cậu cảm thấy có gì đó không đúng.

Chuyện gì đang xảy ra...... Là...... Phong Hạnh sao? Không, không phải Phong Hạnh!

Chu Vũ tỉnh táo lại, cau mày kháng cự, vừa muốn hét lên, lại phát hiện bên môi chỉ có thể tràn ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.

Khi cậu phát hiện ra điều gì đó không ổn, cậu liền đảo mắt theo bản năng, cố gắng thức dậy khỏi cơn ác mộng, nhưng nó không giúp ích được gì.

Chết tiệt, là ai! Chẳng lẽ thật sự là mơ?

Cảm xúc thăng trầm kịch liệt khiến cậu phải dùng hết sức chống lại nhiệt độ đang dần tăng cao trong cơ thể, cuối cùng cũng mở mắt.

Đối diện với một đôi mắt xanh thẳm, rốt cuộc Chu Vũ cũng nhìn rõ những thứ kỳ lạ quấy rối trên cơ thể mình — chúng là vô số xúc tu đang quấn quanh lấy cậu!

Hộc! Hộc! Hộc!

Đột nhiên từ trên giường bật dậy, Chu Vũ thở phì phò từng ngụm khí, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn trở nên đỏ bừng, cố nén hơi thở gấp gáp, hung hăng chửi rủa: "Tà thần chết tiệt!"

Nhìn thấy thân thể chính mình dần dần lộ ra dấu vết cùng với cảm giác ẩm ướt bên dưới chăn đệm, ánh mắt Chu Vũ u ám, hận không thể cắn rớt một miếng thịt từ trên người Tà thần kia.