Ánh mắt Chu Vũ vẫn là có chút mất tập trung, nhất thời không phân rõ mình đang ở nơi nào.
Con mắt vừa rồi, rốt cuộc là ai?
Ở trên ghế nằm sửng sốt một hồi lâu, Chu Vũ mới hoảng hốt đứng lên, cảm giác chính mình càng thêm rã rời, giống như bị người chiếm hồn đoạt phách, lộ ra một loại yếu đuối vô lực từ trong xương.
Một lúc sau, cảm giác vô lực mờ nhạt dần, Chu Vũ mới thật sự thanh tỉnh.
Cậu cau mày suy nghĩ xem giấc mơ vừa rồi có ý nghĩa gì.
Nguyên chủ chưa từng trải qua giấc mơ như vậy, trong trí nhớ nguyên chủ cũng không tìm được đáp án.
Suy nghĩ trầm tư một hồi, Chu Vũ che lại đầu đang co rút đau đớn, quyết định không suy nghĩ thêm nữa, hôm nay sẽ nghỉ ngơi một chút, dư lại ngày mai nói sau.
Màn đêm tối sầm lại, Chu Du đốt lò sưởi trong phòng khách, sau khi nhìn lò sưởi trong tường bốc cháy lên ngọn lửa sáng rực mới đi vào bếp tìm đồ ăn lấp đầy bụng.
Nguyên chủ là một người điên si mê, bị ám ảnh bởi giả kim thuật, hắn không quan tâm đến thức ăn, ở nhà chỉ có đồ ăn nhanh như bánh mì và pho mát, để tránh chậm trễ trong việc nấu nướng, nguyên chủ thậm chí không mua rau.
Mà bởi vì tiền của nguyên chủ không còn lại bao nhiêu, đều dùng để mua nguyên liệu thí nghiệm nên bánh mì mua về chỉ là bánh mì lúa mạch đen rẻ tiền và pho mát kém chất lượng, loại bánh mì ăn vào liền khàn giọng cùng pho mát bốc lên hương vị kỳ lạ khiến Chu Vũ vừa từ thời hiện đại xuyên đến rất không thích ứng được.
Nhưng điều đó không quan trọng, tại thời điểm này, cậu có thể ăn bất cứ thứ gì, miễn là cậu có thể sống sót.
Cậu muốn giữ lấy mạng sống này để đi tìm Phong Hạnh!
Sau khi miễn cưỡng nuốt một miếng bánh mì đen để lót dạ, Chu Vũ thật sự ăn không vô loại đồ ăn có hương vị cổ quái như thế này. Nhìn mâm bánh mì, cậu chợt nhớ ra Franken vẫn đang ở trong phòng dành cho khách, vì vậy cậu liền lấy chút đồ ăn đi đến trước cửa phòng cho khách, mở cửa, muốn gọi Franken ăn cơm.
"Franken, ngươi thu dọn xong chưa?"
Vừa mở cửa, trong phòng một mảnh tối om, Chu Vũ đành phải cầm thêm ngọn đèn dầu vào phòng.
Trong khi gọi tên Franken, cậu đặt mâm đựng thức ăn lên chiếc giường ở giữa phòng.
"Franken?" Chu Vũ nhìn thấy bóng dáng to lớn của Franken đang rúc người vào góc phòng, nhìn có chút buồn cười, cũng có chút đáng thương.
"Con xin lỗi, phụ thân, con đã xé nó ra từng mảnh, mảnh vải đó!" Franken ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt không ngừng rơi lệ.
Chu Vũ nhìn đôi mắt xanh thẳm của Franken, nơi duy nhất giống nhân loại, trong lòng cảm thấy có chút thương hại, dùng giọng nói hết sức ôn hòa nhẹ nhàng: "Không sao, chỉ là xé rách một khối vải thôi, đến ăn cơm đi! Ta đoán ngươi chắc hẳn đang rất đói."
Đôi mắt xanh thẳm có kích thước lớn gấp đôi của nhân loại bình thường chớp chớp, lộ ra cảm xúc khát vọng cùng sợ hãi.
"Cảm ơn, phụ thân!" Hắn thật sự rất đói. Hắn đã không ăn gì kể từ khi thức tỉnh, thể lực của hắn lại liên tiếp cạn kiệt trong một loạt các cú sốc, bụng đã sớm kêu réo vì đói.
"Ăn đi!" Chu Vũ đặt đèn dầu xuống sàn, lùi ra xa một chút, để tránh kí©h thí©ɧ tới Franken.
Franken cảm nhận được thiện ý từ người tạo ra hắn, thật cẩn thận cầm lấy thức ăn trên giường, định ăn từng miếng nhỏ, nhưng không nhịn được cơn đói khát, nên rất nhanh đã bắt đầu ăn từng ngụm lớn bánh mì.
Chu Vũ nhìn tướng ăn của Franken, có ảo tưởng rằng cậu đang nuôi một con mèo sợ người lạ.
A, đúng là mệt tới hồ đồ rồi, ở đâu có con mèo to như vậy! Cậu vẫn nên nghĩ về cách xử lý chuyện Franken này trong tương lai thì hơn.
Chu Vũ suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Mục tiêu duy nhất của cậu là tìm Phong Hạnh, nhưng thực tế thì cậu không có bất cứ manh mối gì về Phong Hạnh cả.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Vũ liền ảm đạm, cả người đều lộ ra vẻ uể oải.
Trong nháy mắt cậu đã đến một thế giới khác, làm sao có thể không kinh hoảng cho được? Cậu cưỡng chế chính mình phải bình tĩnh, lý trí, nhưng cảm xúc của con người lại rất khó kiểm soát.
Nghĩ đến việc Phong Hạnh vẫn chưa thấy tung tích, thậm chí không biết em ấy sống hay chết, cậu liền cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Thế giới này rộng lớn như vậy, cậu phải mất bao lâu mới có thể tìm được Phong Hạnh trong biển người mênh mông này? Hơn nữa, nếu Phong Hạnh đã đầu thai và không còn nhớ đến cậu nữa thì sao?
Đến lúc đó, chẳng lẽ cậu sẽ phải giải thích mọi chuyện ở kiếp trước sao?
Nghĩ sao cũng thấy chính mình như người điên.
Franken luống cuống dừng lại việc nắm từng nắm lớn thức ăn nhét vào miệng, tỏ vẻ lo lắng: "Phụ thân ơi, là do con ăn nhiều quá phải không?"
Hắn rất nhạy bén với cảm xúc của nhân loại, hắn biết rằng người tạo ra mình bây giờ đang rất khổ sở.
Chu Vũ tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Không sao, ngươi ăn tiếp đi, ta sẽ dọn phòng."
Franken sửng sốt một chút, sau đó lẳng lặng xoay người tiếp tục ăn.
Hắn là một kẻ xấu, một kẻ tồi tệ khiến người tạo ra mình không vui.
Chu Vũ đặt mâm đồ ăn sang một bên, ra hiệu Franken tới đó ăn cơm, sau đó nhặt mảnh vải vụn trên mặt đất lên, chọn ra một mảnh hoàn chỉnh làm giẻ lau, bưng một chậu nước, bắt đầu lau giường.
Cũng may, căn nhà này nguyên chủ thuê có lắp ống nước máy, nếu không nước sinh hoạt cũng sẽ thành một vấn đề.
Lau bụi trên giường, Chu Vũ đấm đấm cái eo vì mệt mỏi mà kêu từng tiếng, đi vào kho tìm một cái chăn bông rồi trải lên.
Mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, Chu Vũ cũng mệt mỏi đến mức không muốn nói chuyện, cậu đem mâm thức ăn mà Franken đã ăn sạch sẽ rồi dặn dò hắn lên giường nằm, sau đó vẻ mặt mệt mỏi nói: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, buổi tối không cần ra khỏi phòng, biết chưa?"
Franken sợ Chu Vũ tức giận, ngoan ngoãn gật đầu, nằm lên chiếc giường có độ dài miễn cưỡng bằng hình thể hắn, nằm xuống nhắm hai mắt lại.
Thấy thế, Chu Vũ mới yên tâm, đóng cửa lại liền trở về phòng ngủ trên lầu.
Trở lại phòng ngủ, Chu Vũ thay quần áo dơ trên người ra, đi vào phòng tắm rửa sạch thân thể mệt nhọc.
Nguyên chủ đã hai tháng không tắm, từ khi bắt đầu thí nghiệm quên ăn quên ngủ, một lòng muốn thành công tự mình chế tạo ra tạo vật hoàn mỹ. Bởi vậy, trên người Chu Vũ hiện tại toát ra một loại mùi vị kỳ quái.
Nói khó nghe hơn thì mùi khó chịu đến mức khiến cậu là người không bị ám ảnh sạch sẽ cũng phải đi tắm rồi mới ngủ được.
Phòng tắm trong ngôi nhà này khá sạch, có vòi hoa sen đặc biệt cho tắm gội, nước lạnh từ dưới đất được làm nóng bằng máy hơi nước lắp trên mái, giúp chủ nhà có thể tắm nước nóng bất cứ lúc nào. Cực kỳ hiếm có trong các khu ổ chuột, đó cũng là một trong những lý do khiến nguyên chủ coi trọng nơi này.
Ngay cả khi nguyên chủ không còn là người thừa kế của quý tộc nhưng sự kiêu ngạo của quý tộc vẫn còn bám rễ trong xương. Giống như việc thuê một ngôi nhà cần thiết có nước sinh hoạt và phòng tắm, hai điều kiện này là những thứ xa hoa mà những người bình dân mộng tưởng cả đời cũng không nhất định có thể đạt được.
Tuy nhiên nguyên chủ không thích tắm rửa, phòng tắm đối với nguyên chủ cứ như để bài trí, nhưng thật ra lại làm Chu Vũ cảm thấy rất hài lòng.
Giọt nước ấm rơi trên người, làm tan biến hết mệt mỏi, Chu Vũ không khỏi thở dài, cảm giác rốt cuộc chính mình cũng sống lại.
Rất nhanh đã xong, Chu Vũ nhìn lại đống nước bẩn sau khi rửa sạch toàn thân, phải nói vì mức độ ở dơ của thân thể này mà cậu muốn líu lưỡi.
Sau khi tắm xong, toàn thân có cảm giác nhẹ nhàng như được tẩy rửa một lớp da, thật không biết nguyên chủ đã chịu đựng như thế nào khi không tắm lâu như vậy.
Trong phòng tắm cũng có một chiếc gương, Chu Vũ bước đến trước gương, cẩn thận quan sát bộ dáng của thân thể này.
Sau khi gội sạch, mái tóc vàng sẫm chuyển thành màu vàng kim, dài qua vai; một đôi mắt xanh lục bảo sâu thẳm; chiếc mũi cao thẳng; khuôn mặt nhợt nhạt không chút máu cùng những đường nét thâm thúy như được tạc tượng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một gương mặt thuộc về người châu Âu.
Chu Vũ nhìn đôi mắt xanh lục sâu thẳm trong gương có chút khó hiểu.
Diện mạo của cậu có chút khác biệt so với nguyên chủ, đôi mắt vốn tràn đầy u ám hung ác và đờ đẫn nay đã trở nên sâu lắng trong trẻo, làn da cũng trở nên mịn màng hơn, so với nguyên chủ trong trí nhớ thì giống như là thay da đổi thịt.
Tại sao lại như vậy? Là bởi vì linh hồn đã thay đổi sao? Vậy thì tại sao kiếp trước lại không giống như thế này?
Chu Vũ nhớ tới một câu trong cuốn sách cũ nát về biên niên sử của ma pháp nguyên chủ đã đọc.
"Xá© ŧᏂịŧ cũng chỉ là biểu tượng, linh hồn mới là vĩnh hằng."
Những ma pháp sư tôn trọng nhất chính là linh hồn. Họ tin rằng linh hồn là gốc rễ của tất cả ma lực, bởi vậy bọn họ phản đối những thực nghiệm tác động đến linh hồn, những thí nghiệm thực hiện trên cơ thể người cũng không được ưa thích.
Chẳng lẽ những thay đổi đó là bởi vì thế giới này quá coi trọng linh hồn?
Nếu thật sự như suy đoán của cậu, thì e rằng không chỉ khuôn mặt đã thay đổi, mà còn cả khả năng thích ứng của cơ thể với việc sử dụng ma thuật.
Mặc dù Chu Vũ muốn thử xem khả năng thích ứng của mình có thay đổi và có thể học được ma thuật hay không, nhưng hôm nay cậu thật sự quá mệt mỏi nên không muốn nghĩ tiếp nữa, nằm xuống giường, quấn chặt chăn rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
*
【Đang tiến vào thế giới, Đội Luân Hồi xin hãy chuẩn bị sẵn sàng. Lần này có tổng cộng ba người mới. Mỗi người sống sót sẽ được thưởng 800 điểm thưởng.】
Một nhóm người ăn mặc lập dị đột nhiên xuất hiện ở một góc thị trấn nhỏ của thành phố Taliyah này.
"Đúng là chuyện lạ mà, Chủ Thần xưa nay keo kiệt bủn xỉn thực sự sẽ tăng điểm thưởng! Ha ha, đã vậy còn đưa chi tiết tỉ mỉ của cốt truyện nữa chứ, mặc dù nó vô dụng." Một người thanh niên tóc ngắn màu vàng, khuôn mặt tuấn mỹ, tràn ngập khí chất phái nam, đang nhìn bảng điểm khen thưởng trên đồng hồ ở cổ tay một cách tò mò.
"Đội trưởng, điều này cho thấy nhiệm vụ cũng khó khăn không ít, xin hãy nghiêm túc!" Một mỹ nhân băng lãnh mặt lạnh đứng bên cạnh thanh niên, giọng điệu nghiêm túc.
"Được được được, tôi biết rồi! Trước kia không phải chúng ta đã bàn xong kế hoạch rồi sao? Gấp cái gì? Thế giới này cũng không tính khó. Chúng ta chỉ cần làm tăng độ thiện cảm của Katherine đến max là có thể qua cửa rồi!" Thanh niên có một gương mặt của người châu Âu, đường nét thâm thúy, thân hình cao lớn và vóc dáng hoàn hảo được lộ rõ bởi bộ đồng phục chiến đấu, hấp dẫn như Thần Mặt Trời Apollo trong truyền thuyết.
Mỹ nữ lạnh lùng mím chặt môi, ánh mắt trở nên sắc bén: "Cho nên đội trưởng, anh chuẩn bị đi kéo độ thiện cảm sao!"
"Cái gì? Tôi thật sự phải làm sao, có sai sót gì không? Tôi là chó độc thân, làm sao có thể cà cưa một cô gái!" Thanh niên tóc vàng làm ra vẻ mặt quái lạ.
"Vậy anh nhìn trong đội xem còn ai có thể làm nhiệm vụ này?" Mỹ nữ mặt không biểu cảm mà hỏi lại.
Vài người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh đột nhiên lộ ra cơ bắp rắn chắc cùng — gương mặt không chút đẹp trai.
"Đội trưởng, anh đi đi! Trong chúng ta chỉ có anh nhìn không ra dáng một nam nhân thô tục. Chỉ xét về khuôn mặt thì đội trưởng anh được chọn là đúng rồi!" Một người đàn ông trong đội bắt đầu đùa giỡn.
Ở thế giới tinh tế, bộ phim điện ảnh này có nữ chính Katherine, được đóng bởi một nữ diễn viên nổi tiếng trong giới giải trí, nổi tiếng phóng túng, thích đi hộp đêm. Sau này bị ám ảnh bởi việc phẫu thuật thẩm mỹ liên tiếp khiến gen của cô ta bị ảnh hưởng, hủy hoại cả khuôn mặt, trở thành trò cười của toàn tinh tế.
Vì vậy, đối với Đội Luân Hồi đến thực hiện nhiệm vụ, làm sao để nói chuyện yêu đương, tán tỉnh Katherine mà không nghĩ đến hình ảnh sau những phẫu thuật thẩm mỹ thất bại cũng trở thành một vấn đề rất lớn.
Thanh niên vẻ mặt như gặp quỷ mà lạnh run.
"Nói không chừng, có lẽ người ta thích những kẻ thô tục như cậu!"
Người đàn ông lực lưỡng kia vẻ mặt muốn nôn.
"Là đàn ông thì đừng đùn đẩy nữa! Đội trưởng! Đàn ông lên một chút đi! Hiện tại Katherine vẫn không bị hủy hoại nhan sắc mà? Vẫn khá xinh đẹp! Tôi cũng không bắt anh phải yêu đương thật, không phải lừa gạt thiếu nữ là sở trường của anh sao, đội trưởng?"
"Cái gì? Đừng vu khống tôi! Tôi là một con chó độc thân thuần khiết!" Thanh niên liếc nhìn mỹ nữ lạnh lùng, hận không thể dán hết mấy cái miệng của đám heo lực lưỡng lại để họ không nói được gì nữa.
Mỹ nhân lạnh băng không để ý đến đám người đang náo loạn, nhìn đồng hồ Chủ Thần mặt không chút biểu cảm nói: "Đội trưởng, chúng ta hiện tại đang ở nơi cốt truyện ban đầu xảy ra. Franken vừa mới bị rạp xiếc bắt được, thời điểm Katherine gặp được Franken còn đến vài tháng thời gian. Bây giờ muốn đi đến đế đô để tìm Katherine, chờ đợi cốt truyện bắt đầu, hay đi xem Franken?"
"Còn lựa chọn gì nữa! Đương nhiên là đi thành phố Dwarf đến buổi đấu giá vũ khí rồi! Con quái vật đó có gì đẹp mà xem? Điều quan trọng nhất trên thế giới này là cướp đoạt tài nguyên, vũ khí. Nhiều thứ trong cửa hàng của Chủ Thần đắt muốn chết, ở chỗ này giá cứ như củ cải trắng bán ngoài chợ! Ai không mua là đồ ngu!" Thanh niên cợt nhã đưa ra quyết định.
"A, đây là đâu? Mấy người là ai?" Mấy người nằm trên mặt đất bắt đầu tỉnh dậy, vẻ mặt kinh hãi.
Thanh niên chán muốn chết bĩu môi, nói: "Đương nhiên là tống các ngươi xuống địa ngục!"