Chương 33: The Wrath Of Cthulhu 2

【Mặt trời chiều ngả về tây, con quái vật hốt hoảng chạy trốn bị đám côn đồ được huấn luyện tốt bắt lấy, dùng dây thừng trói lại.

"Không ! Thả ta ra! Các ngươi là ai!?"

Quái vật rống giận, kích thước thân hình rất cao lớn nhưng lại không có một tí sức mạnh nào, chỉ có thể mặc cho những nhân loại nhỏ bé này bày bố.

"Câm miệng! Con quái vật này!" Tên côn đồ dùng roi quất liên tiếp vào người quái vật, hài lòng mà cười dữ tợn khi nghe thấy tiếng hét của nó, "Không nghĩ tới, đi đến xóm nghèo tuyên truyền về rạp xiếc một chút liền có thể may mắn gặp được thứ này, hãy nhìn bộ dạng xấu xí của nó xem! Thượng đế phù hộ! Nói không chừng sẽ làm chúng ta nổi tiếng thì sao!"

Những tên côn đồ còn lại cũng nở nụ cười tàn nhẫn.

"Các ngươi đang làm gì? Có được ta cho phép khi đυ.ng đến người hầu của ta chưa?" Một người thanh niên nham hiểm tóc vàng bóng dầu rối tung, khuôn mặt gầy gò hung ác bước ra từ trong góc tối.

Đám côn đồ nhìn áo choàng thuộc về giả kim thuật sĩ trên người cùng khí chất cao quý, lập tức cung kính cúi đầu.

Tên côn đồ cầm đầu rất biết nhìn người, tự nhiên không dám xúc phạm người thanh niên thượng đẳng không rõ lai lịch này.

Bọn họ chỉ là tay đấm cho rạp xiếc, đối với các quý tộc có thể dùng ngón tay bóp chết họ mà nói, dù có rạp xiếc chống lưng cũng vô dụng. Chỗ dựa sẽ không quan tâm đến đám râu ria bọn họ.

"Đại nhân, tiểu nhân vạn phần xin lỗi, chỉ là nhìn thấy con quái vật này quá dọa người, sợ nó đả thương người khác mới bất đắc dĩ trói nó lại......"

"Hơn nữa, nhìn bộ dáng của đại nhân và bộ dạng xấu xí của của con quái vật này xem! Người hầu như vậy thật sự không xứng với địa vị và tư cách của ngài!"

Tên cầm đầu nhìn thấy người thanh niên lộ ra vẻ mặt ghê tởm nhìn con quái vật, trong lòng liền hiểu, nịnh nọt nói: "Đại nhân, không bằng để đoàn xiếc Loya chúng tôi mua lại nó! Sau đó đại nhân có thể mua một hầu gái xinh đẹp mỹ lệ......"

Nói xong, tên côn đồ lấy ra một túi tiền có vẻ nặng, đặt vào tay người nọ.

Thanh niên vừa lòng mà ước lượng túi tiền, nói: "Được rồi! Mang đi đi! Vừa lúc ta cũng không muốn!"

"Vâng! Cảm tạ lòng tốt của ngài!"

Quái vật bị trói, hy vọng ban đầu trong mắt biến thành tuyệt vọng cùng khó hiểu.

Không! Phụ thân! Vì sao muốn vứt bỏ con! Phụ thân!】

— trích từ《 The Wrath Of Cthulhu 》

*

"Vị đại nhân này, đây... thật sự là em trai của ngài?" Trên mặt tên cầm đầu đám côn đồ lộ vẻ nghi ngờ.

Biểu tình Chu Vũ vô cùng bình tĩnh, giọng nói rất khẳng định: "Như thế nào? Không giống? Franken, nói cho bọn họ biết ngươi có phải em trai của ta không?"

Khuôn mặt dữ tợn của quái vật lại có vẻ kính mến.

"Phụ... phụ thân...!"

Mọi người: "......"

Chu Vũ nhíu mày, lạnh lùng trách mắng: "Còn không mau bỏ nó ra? Không thấy đầu óc em trai ta đang có vấn đề sao! Cho dù như vậy, em trai ta cũng không phải là người các ngươi có thể đυ.ng vào! Còn không buông ra, ta đây liền không thể không đi gặp quan chấp chính đại nhân nói chuyện về việc kinh doanh trái pháp luật của đoàn xiếc này!"

Tên cầm đầu vốn đang do dự lập tức lộ vẻ mặt kinh hoảng, khẩn cầu nói: "Không không không! Đại nhân xin hãy rộng lượng, tha thứ cho chúng tôi lần này! Là chúng tôi có mắt như mù, làm tổn thương em trai của ngài!" Nếu bị ông chủ biết đoàn xiếc bị một vị quý tộc khiếu nại là bởi vì hắn, chắc chắn sẽ đem hắn lộ da rút xương làm thành bộ khung chào mừng khách tiến vào cửa.

"Mau thả ra!" Tên cầm đầu nhìn đám đàn em đang sững sờ ở phía sau, hận không thể rèn sắt thành thép mà thấp giọng quát.

Mặc dù hắn không biết người này thuộc nhà quý tộc nào, nhưng tóm lại cũng không phải người mà bọn hắn có thể đắc tội.

Hắn có thể có được vị trí hiện tại đều dựa vào tài quan sát thận trọng và nhanh nhẹn của bản thân, lần này cũng không ngoại lệ.

Vì một con quái vật không biết từ đâu ra đắc tội với một quý tộc, cuộc mua bán định trước sẽ lỗ này đương nhiên hắn sẽ không làm.

Sau khi quái vật được thả ra, nó lập tức chạy đến chỗ Chu Vũ, trong mắt hiện lên vẻ ủy khuất và sợ hãi.

Phải nói loại cảm xúc này xuất hiện trên người đàn ông to con, có hơi cay cay khóe mắt.

Chu Vũ chớp mắt, dời đi tầm nhìn, nhìn đám côn đồ nói: "Coi như các ngươi hiểu chuyện, tốt nhất đừng để ta lại phát hiện các ngươi bắt cóc em trai ta một lần nữa! Lần này do tâm tình ta tốt, nếu còn lần sau ta sẽ khiến cho các ngươi lĩnh hội một chút thế nào hậu quả khi mạo phạm giới quý tộc!" Tuy rằng cậu không được tính là quý tộc, nhưng giả mạo một chút cũng có thể. Một nhà giả kim không là gì trong mắt một quý tộc thật sự, nhưng trong mắt thường dân, cậu cũng được coi là một thành viên trong giới quý tộc.

Đám côn đồ liên tục xin lỗi, cúi đầu thấp muốn chạm đất, bộ dáng đầy mười phần hèn mọn.

Điều này càng làm cho Chu Vũ nhận thức sâu sắc hơn về địa vị cao của các quý tộc trên thế giới. Tuy nhiên, một quý tộc không rõ danh tính có thể khiến những người đàn ông mạnh mẽ, cường tráng phải nhún nhường đến mức này, càng cho thấy sự phân chia giai cấp rõ rệt trên thế giới.

Không tiếp tục để ý những người này nữa, Chu Vũ xoay người rời đi.

Nhìn quái vật Franken tự giác theo sau, trong mắt Chu Vũ có chút cảm thán.

Cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân này làm cậu nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cậu và Phong Hạnh ở đời trước.

Nghĩ đến Phong Hạnh khi đó vẫn luôn im lặng, thẹn thùng, trên mặt Chu Vũ lộ ra nét cười, đối với quái vật trước mặt cũng nhẹ nhàng hơn.

"Đi thôi, chúng ta về nhà, lần sau đừng chạy lung tung nữa!"

Tình huống này hiển nhiên là do vật thí nghiệm mới được sinh ra tò mò đi lung tung nên mới xém chút nữa đem bản thân thành đồ chơi của người khác.

"Vâng, phụ thân." Franken dạ thưa mà đáp lời.

Chu Vũ bất đắc dĩ.

"Không cần gọi phụ thân, gọi ta là anh trai!"

"Nhưng mà...... phụ thân chính là phụ thân!"

Chu Vũ nhìn đôi mắt ngây thơ vô tội của Franken, đỡ trán không sửa nữa.

Thôi, về nhà trước rồi nói sau, trời cũng đã tối rồi.

Trên đường trở về, có một ít tên lưu manh đang nhìn chằm chằm từ các góc phố, nhưng không biết có phải do kích thước hình thể của Franken khiến họ kinh sợ hay do bộ dáng quý tộc của Chu Vũ làm bọn họ sợ hãi, nên không ai không có mắt chạy ra khıêυ khí©h. Chu Vũ cũng thuận lợi về được đến nhà.

Thật không may, tai họa bắt đầu sau khi trở về nhà.

Thân hình to lớn của Franken bị kẹt tại khung cửa, cũng không biết nó đi ra ngoài bằng cách nào, dù sao muốn vào được bên trong cũng tốn rất nhiều sức lực, cuối cùng chỉ có thể tháo bỏ luôn khung cửa mới có thể thuận lợi đi vào nhà.

Chu Vũ nhìn Franken mang vẻ mặt sợ hãi đang cuộn tròn trong phòng khách, bất đắc dĩ nhấc khung cửa đã tháo dỡ trên mặt đất lên, đi vào phòng thí nghiệm lấy một số dụng cụ, đơn giản sửa sang lại cửa ra vào.

Lăn lộn nửa ngày, cuối cùng Chu Vũ cũng lắp được cánh cửa bằng ký ức của nguyên chủ. Sau khi lắp đặt xong mọi thứ, cậu nhìn dụng cụ trong tay cười khổ, dùng giả kim thuật trang hoàng nội thất cũng không tệ!

Các nhà giả kim thuật phương Tây ở kiếp trước thực chất chỉ là những nhà hóa học, không có ma thuật thật sự gì, nhưng ở thế giới này, họ thực sự có thể tạo ra những sáng tạo bằng ma pháp ở một mức độ nào đó.

Ví dụ, rô bốt hơi nước, hoặc là trước mắt cậu — Franken.

Chu Vũ bước đến Franken đang nằm lúng túng nghẹn khuất trên thảm trong phòng khách, ánh mắt nhìn cậu đầy kính mến cùng đơn thuần, trong lòng không khỏi thở dài, giả kim thuật thật sự là một môn chạm tới vùng cấm của nhân loại.

Không ai dám động đến lĩnh vực tạo ra loài người dù đời trước công nghệ có tiên tiến đến đâu, con người cũng không phải kỹ thuật không thể tiếp cận, nhưng đạo đức xã hội không cho phép họ làm điều đó.

Không ai biết liệu một đứa trẻ sinh ra qua các thí nghiệm theo cách này có được coi là con người hay không, nhưng nguyên chủ đã liều lĩnh tạo ra Franken —một con quái vật giống người nhưng khác với con người.

Franken như vậy có được ý thức của con người, nhưng sẽ không bao giờ có được địa vị như con người.

Bởi vì trong mọi thời đại, con người đều có tính bài ngoại. Bất kỳ sự kỳ lạ quái dị nào cũng sẽ bị coi là quái vật, trừ khi con quái vật đó có thể trở nên phi thường cường đại.

Cũng giống như những ma pháp sư áp đảo giới quý tộc, họ khác với những người bình thường, nhưng sức mạnh của họ có thể khiến họ vượt lên trên xã hội và trở thành những nhân vật lớn được mọi người tôn sùng, kính trọng.

"Đi với ta, đi dọn dẹp phòng cho khách, tối nay ngươi sẽ ngủ ở đó." Chu Vũ xoa vị trí đau nhức giữa đôi lông mày, đưa Franken đến một căn phòng cạnh cầu thang lầu một.

Đây là một căn phòng trống dành cho khách với một cánh cửa rộng rãi vừa vặn với Franken, chẳng qua trong căn phòng này không có gì ngoài một chiếc giường.

Giường trong phòng vẫn còn đó khi chủ nhà cho nguyên chủ thuê lại, nguyên chủ quá lười mua đồ đạc khác, cũng không sống ở đây nên chỉ khóa cửa phòng, chưa từng đi vào.

Vì vậy, khi vừa mở cửa Chu Vũ liền hít một ngụm bụi, ho khan một hồi mới dịu đi.

Cậu từ khi tỉnh lại đến giờ vẫn luôn bận rộn, thân thể quả thực có chút choáng váng.

"Lấy khăn lau giường đi. Tương lai ngươi sẽ sống ở đây." Chu Du ném khăn cho Franken, sau đó mệt mỏi rời khỏi phòng, nằm nghỉ ngơi trên ghế salon cạnh lò sưởi trong phòng khách.

"Vâng, phụ thân!" Franken nhìn người tạo ra hắn đi xa, trên mặt lộ ra vẻ thấp thỏm, nhặt mảnh vải lớn nhất trong nhà mà cuối cùng Chu Vũ cũng tìm được, chuẩn bị chà lau giường đệm.

Nhưng mảnh vải này đối với hắn vẫn còn hơi nhỏ.

Bàn tay của hắn không giống người bình thường, mà là có móng vuốt sắc bén như đại bàng, không thể nắm chặt mảnh vải này.

Roẹt —

Âm thanh xé vải đặc biệt chói tai trong căn phòng trống trải này.

Franken sợ tới mức rơm rớm nước mắt, ngơ ngác không biết làm sao đặt tấm vải lại chỗ cũ, rúc mình vào một góc phòng phát run.

Hắn đã bị đám côn đồ của rạp xiếc lúc trước dọa đến lá gan cũng thu nhỏ, cũng có thể cảm giác rằng người tạo ra hắn dường như không thích hắn cho lắm. Bây giờ làm sai thêm một việc, hắn rất sợ sẽ bị phụ thân đuổi ra ngoài.

Nói vậy, hắn sẽ trở thành kẻ đáng thương vô gia cư.

Con quái vật to lớn này nghĩ đến những khả năng bi thảm nhất có thể xảy ra, không nhịn được rơi nước mắt.

Uổng cho hắn có một thân hình dữ tợn, đáng sợ nhưng không có trí tuệ và sức mạnh tương ứng, và chính vì điều này mà hắn mới có thể bị những nhân loại nhỏ yếu đó bắt lại một cách dễ dàng.

Chu Vũ nằm trên ghế tựa dần dần chìm vào giấc ngủ, trong mơ hồ nghe thấy bên tai có người thì thầm, những lời nói mơ hồ đó giống như bùa chú, ồn ào khiến cậu không yên.

Cậu mở to mắt để xua đi những tiếng xì xào xáo trộn, chỉ thấy trước mặt là bóng tối.

Cậu muốn hét lên, nhưng lại thấy mình đang ở trong đại dương sâu thẳm, với những bọt bong bóng phun ra từ miệng.

Bóng tối trước mặt dường như không bao giờ biến mất, cậu chỉ có thể cảm giác được làn nước lạnh băng xuyên thấu qua thân thể gầy yếu, mang theo từng trận ớn lạnh.

Tại sao cậu lại ở đây? Cậu nhớ rằng mình đang nghỉ ngơi trong phòng khách.

Cậu ngập ngừng mở miệng để thở, phát hiện rằng mình vẫn có thể thở được.

Như vậy cậu đang nằm mơ!

Chu Vũ cơ bản chắc chắn rằng đây là giấc mơ của mình.

Cậu đưa tay ra, nghiêng người về phía trước, cố gắng tìm xem có gì trong bóng tối trước mặt. Dù sao cũng là mơ, đều không sao cả.

Cảm giác trơn trượt lạnh lẽo xuất hiện ở đầu ngón tay, Chu Vũ sửng sốt, muốn tiếp tục bơi, nhưng lại phát hiện mình không thể bơi ra khỏi vùng biển này.

Nơi này là chỗ nào? Cảm giác lạnh lẽo, trơn trượt này là cái gì?

Đột nhiên, trước mắt Chu Vũ sáng lên, dưới đáy biển sâu thâm trầm xuất hiện ánh sáng, ngay trước mặt cậu.

Ánh sáng xanh biếc lập lòe dưới cái lạnh thâm sâu vô tận này, khiến người ta có cảm giác bị mê hoặc mãnh liệt.

Ánh mắt Chu Vũ mất đi tiêu điểm, cậu không tự chủ được duỗi tay ra, cố gắng chạm vào ánh sáng trước mặt.

Ngươi — là ai?

Một giọng nói trầm thấp, tràn ngập uy nghiêm vang lên, chấn động vào tận tâm.

Trong nháy mắt Chu Vũ bừng tỉnh, cậu đột ngột ngồi dậy từ trên ghế nằm, mồ hôi lạnh toát ra.

Cậu nhớ rất rõ, vào lúc ý thức dần tiêu tán, cậu đã nhìn thấy nguồn gốc của vầng sáng kia.

Đó là — một con mắt rất lớn.

*

Nơi biển sâu xa xôi, vị thần minh ngủ say trong bóng đêm mở mắt.

Tìm được ngươi ——

Ngươi — là của ta.

Trên hòn đảo nhỏ ven biển, nơi tế đàn, những tín đồ mặc áo choàng đen quỳ dưới tượng thần, cuồng nhiệt kể ra tín ngưỡng của mình vào thần minh.

"Cẩn tuân mệnh lệnh của ngài!"

Chính giữa tế đàn là bức tượng thần được tạc bởi những người thợ lành nghề nhất trên toàn lục địa, đó là một hình tượng bạch tuộc nơi biển sâu khổng lồ, đầy uy nghiêm cùng hơi thở làm người sợ hãi.

Vào lúc này, một con mắt khổng lồ xuất hiện phía trên bức tượng, tản ra ánh sáng mê hoặc nhân tâm.

Điều này khiến những tín đồ vốn đã quá cuồng tín lại càng thêm kích động.

Họ sẽ làm mọi thứ để hoàn thành mong muốn của thần minh!

- ---------

Editor: Tui trở lại rồi đây!