Chương 7

Ký túc xá ở tầng ba.

Lúc đi cầu thang bộ, Diệp Ký Thư liếc nhìn hành lang.

Có thang máy ở đó.

Nhưng thang máy bị đóng chặt.

Bức tường bên ngoài đã loang lổ, khe hở giữa hai cánh cửa sắt để lộ ra phần rìa bị rỉ sét vàng ố.

Ký túc xá của toàn bộ khoa Toán học là tòa nhà kiểu cũ.

Mặc dù đã lắp đặt thang máy, nhưng vì hoạt động và xuống cấp nên chẳng ai dám đi.

Nghe nói là do đã từng xảy ra sự cố.

Vì quá kỳ quái nên nó thậm chí còn bị đồn thành câu chuyện ma quái trong trường học.

Chuyện xảy ra cách đây vài năm rồi.

Trường cho nghỉ hè vào tháng 7 như thường lệ.

Nhưng một nam sinh cuối cùng rời đi lại không may bị nhốt trong thang máy cũ kỹ, điều tồi tệ là người phụ trách vận hành không những đã đi mà điện thoại còn không có sóng, gọi thế nào cũng không được, chỉ đành bất lực mắc kẹt trong không gian chật hẹp, tối tăm.

Cuối cùng, chết vì đói.

Người ta nói khi mở cửa thang máy ra, bên trong đã bốc mùi hôi thối.

Vốn là mùa hè, thức ăn chỉ cần để một đêm là sẽ bốc mùi chua, chỉ cần mở hộp kín như thang máy ra, mùi hôi thối, nồng nặc sẽ xộc thẳng vào mũi, mặt đất loang lổ những thứ nhớp nháp, sền sệt thành vũng nước màu thịt...

Nhưng đó cũng chỉ là tin đồn.

Trường đại học của bọn họ dù sao cũng được coi là hạng nhất, cho dù là kỳ nghỉ hè cũng sẽ có người đi tuần tra.

Hơn nữa sinh viên mất tích trong trường một cách khó hiểu, gia đình nhất định sẽ rất lo lắng, cho dù không còn cách nào khác mà báo cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ liên lạc ngay với nhà trường. Nơi đối phương biến mất không phải là nơi hoang vắng, chỉ cần bỏ ra một chút công sức, xem camera giám sát là có thể tìm thấy người.

Tất nhiên, Diệp Ký Thư đã từng nghe phiên bản chi tiết hơn.

Sở dĩ nam sinh kia rời đi cuối cùng là vì sau khi thi xong, đối chiếu đáp án, lo lắng môn Đại số tuyến tính và Giải tích toán học bị trượt, nên đã khóc rất lâu trong ký túc xá, không ngờ mọi người đều đã rời đi, vì vậy mới dẫn đến tình huống bất ngờ bị nhốt một mình.

“…”

Rất hiểu.

Khoa Toán học, quả nhiên sẽ khiến người ta phát điên.

Đây là câu chuyện kinh dị chỉ dành riêng cho sinh viên khoa này.

Một tuần sau, cuộc thi Mô hình hóa Toán học của Diệp Ký Thư sẽ có kết quả.

Nếu thực sự xảy ra tình huống tương tự như "trượt môn", có lẽ cậu cũng sẽ khóc thành tiếng cũng nên.

Nghĩ đến đây, cậu siết chặt tay xách balo.

Rõ ràng đây là một cuốn tiểu thuyết, tại sao lại thiết lập chân thật như vậy? Cậu cũng chỉ là một nhân vật người qua đường mà thôi, thiết lập khoa Toán này là đang đùa cậu sao? Cậu thà học ngành Dân tộc học tương đối nhẹ nhàng như nam chính...

Vừa đi vừa suy nghĩ miên man, cậu leo lên cầu thang.

Rất nhanh đã đến tầng ký túc xá.

Phòng ký túc xá của cậu là 311, mà căn phòng thì được xếp từ trong cùng ra, vì vậy phòng của cậu ở chỗ sâu nhất của hành lang.

Mở cửa ra, phòng ký túc xá đặc biệt trống trải.

Vì sinh viên khoa Toán không nhiều nên tuy là phòng bốn người nhưng bình thường chỉ có ba người ở.

Mỗi người đều có tủ riêng.

Giường là giường tầng, không lo đồ đạc lẫn lộn.

Còn về ba người bạn cùng phòng.

Một người là người địa phương nên không thường xuyên ở, giường đã phủ một lớp bụi.

Mà một người khác --

Diệp Ký Thư đặt ba lô lên bàn, liếc nhìn đối diện.

Rèm cửa sổ được kéo chặt.

Mặc dù nghe thấy tiếng cậu mở cửa nhưng trên giường vẫn không có động tĩnh gì.

Chỉ là lúc cậu quay người lại, cởi bộ đồ thể thao ra thay bộ đồ thoải mái, lại nghe thấy phía sau truyền đến vài tiếng “xoạt xoạt” nhỏ, sau đó là một ánh mắt chăm chú, như có thực chất rơi vào lưng cậu, cố gắng không thu hút sự chú ý mà dừng lại.

Bị người ta nhìn chằm chằm.

Diệp Ký Thư thay áo khoác xong, quay người lại, quả nhiên nhìn thấy tấm rèm cửa sổ đối diện vốn đóng chặt đã thay đổi, lúc này được kéo ra một khe hở nhỏ, hai bên vải bị những ngón tay siết chặt đến nhăn nhúm, còn khoảng trống ở giữa thì lặng lẽ lộ ra một con mắt.

Chính là nhãn cầu này, đang lặng lẽ nhìn cậu.

Thấy cậu đột nhiên quay người lại, người bạn cùng phòng rõ ràng giật mình, cơ thể lùi về sau, kéo theo tấm ván giường phát ra tiếng kẽo kẹt khiến người ta ê răng.

“Tôi, tôi đang xem sách Đại số tuyến tính.” Cậu ta vội vàng nói.

Như đáp lại lời cậu ta, từ trong bóng tối của chiếc giường truyền đến tiếng lật sách soàn soạt, tỏ vẻ luống cuống, bối rối khác thường.

Diệp Ký Thư không nói gì.

Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau vài giây.

Thấy cậu không tức giận, đối phương hình như cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nhìn Diệp Ký Thư, cẩn thận, như ruồi muỗi nói:

“Tôi, cậu, trên người cậu có hơi thở của cậu ấy… Cái đó, cậu, hai người đi hẹn hò sao?”

“Cậu ấy” trong lời nói kia.

Rốt cuộc là chỉ ai, câu trả lời đã quá rõ ràng.

Diệp Ký Thư mặt không cảm xúc.

Quả nhiên --

Người bạn cùng phòng còn lại, có lẽ là kiểu người sợ xã hội, cuồng si, thích ở nhà.

Rõ ràng chưa từng gặp mặt.

-- Nhưng, người trước mắt lại dùng từ “hơi thở của cậu ấy”.