Chương 29

Chỉ là cậu có một chấp niệm với các chỉ số trong game, game khó muốn phá đảo ngay lập tức nhưng lại không thích xem hướng dẫn, nên thỉnh thoảng sẽ chơi lại.

Lý do ban đầu mở livestream cũng chỉ là vì cấu hình máy tính quá cùi, không thể hỗ trợ quay màn hình trong nhiều giờ, cũng không có nhiều bộ nhớ để lưu trữ, nên dùng chức năng "phát lại livestream" do nền tảng tự động tạo ra để ghi lại quá trình chơi game của mình.

Vì vậy, cậu chưa bao giờ nói chuyện khi livestream.

So với những streamer khác, buổi livestream của cậu hoàn toàn im lặng, chỉ có âm thanh thông báo combo khi liên tiếp đánh bại và tiêu diệt kẻ địch trong game.

[Trời ạ, streamer đỉnh quá, khó vậy mà một lần đã qua luôn!]

[Sao không nói gì vậy?]

[Do loa của tôi bị hỏng à? Không nghe thấy gì cả.]

[Streamer bị câm à.]

...

Cho dù là bình luận ác ý hay tò mò thì Diệp Ký Thư đều phớt lờ.

Vốn dĩ cũng không định cho người khác xem.

Nhưng điều không ngờ được là, cách livestream của cậu lại vô tình thu hút được một lượng người theo dõi.

Trở thành streamer nổi tiếng là một chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng rồi một ngày nọ, số lượng người theo dõi vô tình vượt quá ngưỡng do nền tảng đặt ra, tính năng donate bị cưỡng chế tự động bật.

Mặc dù Diệp Ký Thư đã nhanh tay tắt ngay lập tức.

Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, đã có một người theo dõi donate cho buổi livestream của cậu.

Cậu không thích điều này.

Nếu nợ người lạ thứ gì đó, cả người cậu sẽ như có kiến

bò, khó chịu vô cùng.

Vì vậy, cậu đã hỏi đối phương muốn gì.

Yêu cầu của người đó rất đơn giản.

Giống như hầu hết các bình luận trong khu bình luận là muốn cậu chơi game, nhưng nhất định phải chơi tựa game mới ra mắt này.

[Xin cậu, xin cậu nhất định phải chơi nó.]

[Tôi sẽ... luôn theo dõi cậu...]

[Luôn...]

[Mãi đến khi cậu an toàn.]

Diệp Ký Thư đồng ý.

Còn những lời kỳ quặc phía sau, giống như đang chơi trò rình mò trên mạng, nên cậu trực tiếp bỏ qua.

Đã đến mười hai giờ đêm.

Diệp Ký Thư nhấp vào nút tải xuống.

Gói cài đặt trò chơi hơi lớn, ước tính mất khoảng nửa tiếng, cũng gần bằng thời gian cậu dự kiến.

Diệp Ký Thư cúi đầu lấy điện thoại ra.

Cậu thành thạo mở tựa game mobile đang chơi dạo gần đây, tiếp tục làm nhiệm vụ ngày còn chưa hoàn thành.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

Diệp Ký Thư: "?"

Muộn thế này rồi, là ai vậy?

Cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước về phía cửa ký túc xá.

Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của người bạn cùng phòng lộ ra từ khe hở rèm cửa đang dõi theo từng động tác của cậu, vẫn nhìn chằm chằm sau lưng cậu không rời mắt, nhưng dù vậy cũng chỉ là lộ ra một con mắt từ trong bóng tối.

Có lẽ chỉ đơn giản là tò mò không biết ai đến thăm muộn như vậy.

Diệp Ký Thư mở cửa.

Ngay sau đó, một khuôn mặt đập vào mắt cậu.

"..."

"..."

Vài giây sau, đối phương đột ngột lùi lại một bước.

Đôi mắt chợt trợn to, như thể sắp rơi ra khỏi hốc mắt.

Bàn tay bó thạch cao quơ loạn xạ trong không trung.

"Cậu, sao cậu lại ở đây --!"

Diệp Ký Thư: "..."

Câu hỏi rất hay, cậu cũng muốn hỏi.

Mặc dù cậu không quen nhớ mặt người khác, nhưng gương mặt này mới gặp cách đây không lâu, cậu chưa mất trí nhớ đến mức độ này.

Là người theo đuổi Yến Mị.

Chính là tên đã cố gắng bắt nạt cậu vào buổi sáng, kết quả không những bị cậu bẻ gãy tay, còn đầu óc chập mạch nói "có thể theo đuổi cậu không", sau đó không cẩn thận mà ngã va vào bàn học, khi Yến Mị đến thì đỏ mặt tía tai dùng cả tay lẫn chân bò rời đi.

"Không phải cậu học thể dục sao." Diệp Ký Thư nói.

"Cậu... Ai học thể dục chứ?! Cậu vừa phải thôi, không thể bời vì da tôi đen mà nói như vậy được!" Đối phương tức giận đến mức mặt đỏ bừng, gân cổ nổi lên, "Tôi đã học chung lớp với cậu cả học kỳ rồi, vậy mà cậu hoàn toàn không nhớ tôi là bạn cùng lớp sao? Tôi cũng là dân Toán đấy!"

Không nhớ.

Thực sự xin lỗi.

Diệp Ký Thư không chút áy náy nghĩ như vậy.

Dù sao cũng chỉ là người qua đường, không có tên cũng bình thường.

Trong học kỳ này Diệp Ký Thư đã giành được rất nhiều giải thưởng liên quan đến cuộc thi toán học, không chỉ được đăng ảnh và tên trên fanpage và trang web chính thức của trường, còn từng được tuyên dương trước toàn trường, nhưng cả trăm người khi nhìn thấy cậu thì phản ứng đầu tiên vẫn là "Đây là ai?", "Trường chúng ta có người này sao?".

Cậu đã quen rồi.

Lúc tỉnh táo lại, người trước mặt vẫn đang trừng mắt nhìn cậu.

"Tôi cũng ở đây."

Ánh mắt Diệp Ký Thư rơi vào chùm chìa khóa ký túc xá trong tay đối phương, xác nhận cậu ta nói thật.

Ồ.

Là người bạn cùng phòng vắng mặt kia.

Bởi vì là người địa phương nên chưa từng đến ký túc xá lần nào.

"Nếu không phải vì bị cậu làm gãy tay, tôi còn lâu mới chịu ở lại đây một đêm." Đối phương lẩm bẩm, "Tất cả đều là lỗi của cậu, thực sự không hiểu sao Yến Mị lại chọn cậu làm bạn trai, rõ ràng bạo lực như vậy, chỉ có gương mặt là ưa nhìn chút thôi, rõ ràng tôi mới..."

Bla bla.

Diệp Ký Thư vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, vào tai này ra tai ra, lùi lại một bước nhường chỗ cho đối phương.

Nhưng đối phương không lập tức bước vào, mà lại đột nhiên im bặt.

Sau đó, cậu ta cau mày nói: "Cậu có nghe thấy gì không?"

"?"

"Tiếng con gái khóc." Cậu ta nói, "Hình như... ở rất gần."