Chương 28

Diệp Ký Thư trở về ký túc xá.

Khi đi lên cầu thang, cậu không nhịn được mà liếc nhìn về phía thang máy.

Nó rất có sức hấp dẫn.

Lúc cậu đi ngang qua, nguồn điện trên đó vẫn sáng đèn xanh, nhưng không có dấu hiệu hoạt động.

. . . Không biết ai thật sự có gan dám đi.

Cậu chậm rãi đi đến cửa ký túc xá.

Không nghe thấy bất kỳ âm thanh hoạt động nào từ sau cánh cửa mỏng manh, cả ký túc xá như chìm vào tĩnh lặng chết chóc.

Đôi khi cậu thực sự có cảm giác như bản thân đang sống một mình.

Nghĩ đến tâm trạng của người bạn cùng phòng kia, Diệp Ký Thư không lập tức lấy chìa khóa mở cửa, mà dừng lại một lát rồi mới giơ tay gõ cửa.

"Tôi về rồi."

Chờ qua vài giây sau.

Từ sau cánh cửa truyền đến tiếng động lộn xộn gấp gáp.

Lật tung mọi thứ.

Gây ra một cảnh tượng hỗn loạn.

Lại khoảng nửa phút nữa trôi qua.

Âm thanh hỗn loạn hoàn toàn im lặng.

Sau đó, trong ký túc xá cuối cùng cũng truyền đến giọng nói yếu ớt: ". . . Chào mừng quay lại. Ờm, tôi dọn dẹp xong rồi, cậu vào đi."

Diệp Ký Thư lúc này mới lấy chìa khóa từ trong áo khoác ra, cắm vào ổ khóa rồi mở cửa ký túc xá.

Bước vào bên trong.

Quay người lại, khóa cửa.

Lúc này Diệp Ký Thư mới cởϊ áσ khoác ra, treo lên giá đặt ở cửa phòng ký túc.

Ánh mắt cậu quét qua bên trong căn phòng.

Không lộn xộn chút nào.

Hoàn toàn không biết âm thanh vừa rồi phát ra từ đâu.

Chỉ là trên sàn nhà có chất lỏng dính nhớp, giống như bị cây lau nhà không được vắt kỹ vội vàng lau qua, vết nước lan từ ban công đến mép giường của bạn cùng phòng, sau đó hoàn toàn biến mất. Cậu nhìn lên, đúng lúc bắt gặp một con mắt giấu sau tấm rèm.

Bạn cùng phòng vẫn như mọi khi, nhìn chằm chằm vào cậu.

". . ." Diệp Ký Thư.

Nhìn đi, cứ nhìn đi.

Nếu như lúc đầu còn hơi không quen thì sau một học kỳ, bây giờ cậu đã hoàn toàn quen với ánh mắt của đối phương.

Diệp Ký Thư đi vào nhà vệ sinh tắm rửa và làm vệ sinh cá nhân.

Sau đó mới trở lại vị trí bàn học của mình.

"Chuyện là, Ký Thư này, kết quả cuộc thi mô hình đã có chưa?" Bạn cùng phòng hỏi.

Không biết vì sao, đối phương cũng rất quan tâm đến chuyện này.

Trong một tháng trước khi kết quả cuộc thi được công bố, bạn cùng phòng thường xuyên hỏi han, dường như rất muốn biết câu trả lời từ cậu.

"Chưa."

"Ồ, à. . ."

"Lát nữa tôi muốn chơi game, có làm phiền cậu không?" Diệp Ký Thư hỏi.

Mặc dù cậu sẽ đeo tai nghe, đồng thời sẽ tự giác điều chỉnh độ sáng màn hình xuống mức thấp nhất, hơn nữa game sắp chơi là thao tác bằng tay cầm, sẽ không phát ra tiếng động từ bàn phím truyền thống, nhưng cậu vẫn xin ý kiến

của đối phương trước.

"Không, không sao đâu... Cậu cứ làm việc của mình đi, không cần để ý đến tôi..."

"Ừm, cảm ơn."

Diệp Ký Thư mở máy tính.

Laptop khởi động hơi chậm, mất vài phút màn hình mới sáng lên.

Hình nền desktop là ảnh một bể cá.

Màu xanh lam dịu mát khiến người ta cảm thấy thư thái, chỉ cần nhìn vào sẽ như lạc vào đàn cá nhỏ đầy màu sắc, cảm giác nóng bức dường như cũng giảm đi, khiến người ta bất giác nhìn chăm chú những gợn sóng nhỏ bằng đầu ngón tay hiện trên mặt kính đó.

Động tác di chuyển chuột vô thức dừng lại.

Trong đầu Diệp Ký Thư hiện lên lời mời của Yến Mị.

Lúc đó hắn hỏi cậu ngày mai có muốn đến thủy cung ở trung tâm thành phố chơi không, rõ ràng không ngờ là cậu sẽ từ chối.

Bản thân Yến Mị kỳ thực không hứng thú với những thứ này.

Hắn đưa ra lời mời như vậy, có lẽ chỉ là vì vô tình biết được sở thích của cậu.

Mấy tháng nay.

Dường như luôn là vậy.

Luôn chiều theo tính cách nhàm chán của cậu, cố gắng bước vào thế giới của cậu.

"..."

Bàn tay cầm chuột vô thức siết chặt.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cậu vội buông tay, cảm giác căng thẳng khó tả trong lòng cũng tan biến.

Đây là chuông nhắc lịch trình mà cậu đã đặt.

Diệp Ký Thư liếc nhìn góc dưới bên phải máy tính.

Còn ba phút nữa là đến mười hai giờ, bây giờ cậu có thể đăng nhập vào trang web chính thức của game để cài đặt.

Cậu nhấp vào địa chỉ đã lưu trong ghi chú trước đó, trực tiếp dẫn vào giao diện tải xuống.

Vài phút cuối cùng, cậu lại xem qua phần giới thiệu game.

Tên là "Tổ kén".

Thực ra thiết lập cũng không phức tạp lắm.

Chính là nhân vật chính ngày ngày đến trường, lại phát hiện cuộc sống yên bình của mình đầy rẫy những điều bất thường, ba mẹ yêu thương, bạn bè xung quanh, thậm chí cả cậu bạn nối khố vẫn luôn bên cạnh đều là quái vật, là kiểu mô típ phát triển game kinh dị thường thấy.

Chỉ là thao tác hơi khó.

Nhưng đối với Diệp Ký Thư - người thường xuyên chơi các loại game hành động - thì mức độ này chỉ có thể coi là giải trí.

Lý do cậu đồng ý chơi, chỉ là vì nợ fan một yêu cầu.

Từ trước đến nay Diệp Ký Thư livestream chơi game đều là tự mình vui vẻ, chưa từng nghĩ sẽ dùng cách này để kiếm tiền.