0~3 là phạm vi bình thường, kể cả người bình thường không tiếp xúc với [nguồn lây nhiễm] cũng có thể vì áp lực từ cảm xúc mà khiến con số tăng lên.
3~5 là có chút nguy hiểm. Còn 5 trở lên, thì phải khống chế đối phương, cách ly [nguồn lây nhiễm] trong vòng bảy ngày."
Lâm Lân thở phào nhẹ nhõm, được rồi, không vấn đề gì.
Anh ta cất cây bút máy vào túi, đứng dậy.
"Cảm ơn."
Anh ta mỉm cười nói: "Mau về ký túc xá nghỉ ngơi đi, lần này làm phiền cậu rồi."
Diệp Ký Thư đang ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Kết thúc rồi sao?"
Tâm trạng Lâm Lân rất tốt, lần này mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, bầu không khí khi ở cùng cậu cũng rất hòa hợp.
Nghe vậy, anh ta không khỏi trêu chọc: "Chưa đâu, tôi phải tăng ca để gặp bạn trai của cậu một chút. Nhìn ra được là cậu rất thích anh ta đấy, vậy mà lại nhận hết trách nhiệm về mình trong vụ mâu thuẫn."
Lâm Lân rất biết nhìn người, hơn nữa tự cho rằng bản thân không phải người có EQ thấp.
Người trước mắt không phải là kiểu người thích nói chuyện, nhưng lại vì Yến Mị mà nghiêm túc giải thích rõ ràng nguyên nhân mâu thuẫn.
Chắc hẳn tối nay cậu đã nói nhiều hơn cả một ngày cộng lại, chắc là không muốn anh ta hiểu lầm, rồi khiến người kia gặp rắc rối đây mà.
Dù cho bản thân có bị nghi ngờ, cũng vẫn làm như vậy.
"Thật đáng ngưỡng mộ."
Lâm Lân không kìm được thốt lên: "Bây giờ tôi cũng có chút tò mò, rốt cuộc anh ta là người như thế nào."
Diệp Ký Thư: "..."
Cậu luôn cảm thấy loại lời nói này vừa thốt ra, liền tràn ngập bầu không khí muốn đào góc tường.
Lát nữa đối phương sẽ đi gặp Yến Mị, ý nghĩa tồn tại của cậu, chắc là lại phải làm ông tơ rồi.
Diệp Ký Thư: "Ờm… Vậy, chúc anh thuận lợi."
Câu nói này không hề giả dối, dù sao từ giờ phút này trở đi, cậu phải tập quen với những chuyện như thế này.
Diệp Ký Thư đã định mặc kệ mọi chuyện phát triển, thỉnh thoảng sẽ hợp tác với đám người kia, gia nhập vào vở kịch này, cho đến khi mối quan hệ phá vỡ cuộc sống yên bình của cậu kết thúc, cho đến khi Yến Mị tìm được người bạn trai mới phù hợp với hắn.
Dù sao, cậu đã được nhắc nhở về những gì đã xảy ra vào ngày tỏ tình, nên không còn cách nào tự cho mình là đang chìm đắm trong đó nữa. Từ giờ phút này trở đi, hãy làm một công cụ thôi.
Còn bây giờ, điều duy nhất khiến Diệp Ký Thư bận tâm là cậu không thể nhớ rõ ràng nội dung cụ thể của cuốn tiểu thuyết. Cậu chỉ nhớ mình là một công cụ, còn Yến Mị là nam chính vạn người mê trong tiểu thuyết, nhưng lại không biết sẽ có những ai xuất hiện, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Có lẽ vì là nhân vật phụ, nên ngay cả ý thức thức tỉnh cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.
Nhưng không sao, đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết đầy drama cẩu huyết về tình yêu, chắc là cũng không có vấn đề gì lớn.
…
Mãi cho đến khi Lâm Lân rời khỏi thư viện hoàn toàn, không còn nhìn thấy ánh đèn nữa, anh ta mới lấy điện thoại ra khỏi túi áo khoác của mình.
Anh ta thành thạo mở điện thoại, sau đó, nhấp vào ứng dụng trên màn hình chính.
Hiện ra trước mắt là giao diện ghi chú đơn giản nhất. Tuy nhiên, tất cả nội dung được chỉnh sửa trong giao diện này sẽ được tải lên đám mây ngay lập tức rồi sẽ được lưu trữ bởi thiết bị đầu cuối máy tính.
Là một nhân viên Cục Quản lý làm việc trong môi trường cực kỳ nguy hiểm, việc ghi lại tình hình bất cứ lúc nào là rất cần thiết, không chỉ có thể thông báo kịp thời cho trụ sở chính về tiến độ điều tra sự việc, mà còn bởi vì không ai biết... liệu bản ghi chép cuối cùng có trở thành di ngôn của chính mình hay không.
"Ghi chú" không yêu cầu định dạng tiêu chuẩn, chỉ cần có thể hiểu được là được.
[Lý trí] của nhân viên rất quan trọng, do đó, họ thậm chí có thể ghi lại tâm trạng của mình trên đó, sau đó được đầu cuối chẩn đoán trực tuyến ngay lập tức, để theo dõi xem tinh thần có bị tổn hại hay không.
[00 đã đăng nhập.]
[Đã đưa nguồn lây nhiễm "Trần Hách Minh" đến nơi tạm giữ gần nhất.]
[22:10 tối]
[Đã đến thăm "Diệp Ký Thư", không có biểu hiện bất thường, sau khi kiểm tra, giá trị lây nhiễm sau tiếp xúc là 0.]
...
Lâm Lân chỉnh sửa xong thở phào nhẹ nhõm. Được rồi, đã ghi lại công việc chính thức, vậy tiếp theo là thời gian cho cảm nghĩ công việc quan trọng nhất trong ngày.
[Cậu nhóc Diệp Ký Thư khá dễ gần. Luôn có cảm giác cậu ấy cười lên sẽ rất đáng yêu, tiếc là cậu ấy chẳng cười chút nào.]
[Lúc cuối cùng tôi nói muốn đi gặp "Yến Mị", ánh mắt cậu ấy có hơi kỳ lạ, có lẽ là cảm thấy tôi rất đáng ngờ, không đáng tin? Quả nhiên, lần sau đi làm nhiệm vụ bên ngoài vẫn nên mặc thường phục thì hơn. Nhưng như vậy thì độ tin cậy có khi lại càng thấp hơn nhỉ?]