Diệp Ký Thư thu nhỏ game, trở lại màn hình nền điện thoại, mở biểu tượng diễn đàn trường học.
Nói chung nếu có động thái mới, những người khác sẽ chia sẻ trên đó, cậu chỉ cần chú ý đến từ khóa là được.
Ánh mắt lướt qua trang chủ diễn đàn, nhưng một số bài đăng hot lọt vào tầm mắt lại không giống như cậu tưởng tượng.
[Có ai biết Trần Hách Danh đã xảy ra chuyện gì không?]
[Hôm nay lần đầu tiên tôi nhìn thấy nội tạng…]
[Trời ơi, xe cấp cứu cũng đến rồi, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Có ai có thể nói rõ tình hình không?]
Trong đầu Diệp Ký Thư hiện lên một khuôn mặt vênh váo tự đắc… Trần Hách Danh, là tên của cậu con nhà giàu bên hồ kia.
Trước đó để bắt chuyện với Yến Mị, gã đã cố ý làm rơi móc khóa bạch tuộc hồng trên điện thoại của đối phương.
Sau khi cuộc tranh cãi kết thúc, Diệp Ký Thư và Yến Mị rời đi. Chỉ là trước khi rời đi hoàn toàn, cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhưng không hiểu sao gã lại lộ ra dáng vẻ đó.
Cổ thả lỏng, đầu cúi gằm, đôi mắt trống rỗng vô hồn, ngây ngốc ngồi trên mặt đất, đồng tử bất thường không ngừng rung lên.
Diệp Ký Thư thu hồi suy nghĩ, cúi đầu, dòng chữ trên điện thoại lại đập tầm mắt.
Nội tạng, xe cấp cứu…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ lại là chuyện gì nữa đây?
Đối phương bị xe tông phải sao?
Hay là trong trường xảy ra vụ án mạng?
Nhưng trực giác lại mách bảo Diệp Ký Thư rằng không phải như vậy. Đây là một câu chuyện về hotboy trường học vạn người mê, không thể xảy ra sự việc đẫm máu nào được.
Vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Với một nỗi bồn chồn khó tả, Diệp Ký Thư click vào bài đăng đầu tiên.
[Chiều nay tôi thấy có người nói người kia liên tục nhảy xuống hồ nhân tạo, chuyện này là thật sao? Nghe nói nước liên tục tràn vào cổ họng, cơ thể sắp trương phình thành người khổng lồ rồi, kinh quá đi! Da bị nứt toác, nội tạng lòi ra ngoài… Đang xem phim kinh dị nào à?]
Màn hình điện thoại sáng lên với ánh sáng xanh mờ của chế độ bảo vệ mắt, mỗi chữ đều hiện lên méo mó trước mắt, khiến người ta không thể nào liên kết nội dung trong đó lại ngay lập tức.
Đây là cái gì vậy?
Cậu định tiếp tục xem thì bỗng nhiên, nghe thấy một giọng nói xa lạ từ phía trước truyền đến.
"Cậu là Diệp Ký Thư phải không?"
Động tác vuốt điện thoại của Diệp Ký Thư dừng lại, cậu ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với một đôi mắt dò xét nhìn mình.
Người nói chuyện đứng cách cậu không xa, người nọ mặc một bộ đồng phục nào đó, vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng thấy.
"Xin lỗi đã làm phiền, tôi là Lâm Lân, đang phụ trách điều tra một vụ án mạng."
Đối phương trầm giọng nói: "Tôi có mấy câu hỏi muốn hỏi cậu, không biết bây giờ cậu có thời gian hay không?"
...
Thời gian đã khá muộn, vô tư đứng bên đường như vậy thực sự rất dễ gây chú ý.
Mặc dù Lâm Lân mặc đồng phục của Cục Quản lý, nhưng nói chính xác thì đó là phiên bản sửa đổi của bộ vest, vì vậy nếu bỏ qua những huy hiệu được gắn trên áo khoác của anh ta, trông anh ta cũng không đến nỗi lạc lõng, nên anh ta vừa đi vừa âm thầm tháo những phụ kiện trên người mình.
Trong khi làm vậy, anh ta liên tục dùng khóe mắt quan sát mọi người xung quanh, không muốn để đối phương chú ý đến hành động nhỏ của mình.
Diệp Ký Thư: "..."
Là ảo giác sao?
Cảm giác bị theo dõi thật mạnh mẽ, cậu cố gắng giả vờ như không nhìn thấy. Bây giờ vẫn chưa biết đối phương muốn hỏi gì, tốt nhất là nên ít nói, tránh có sai sót.
Cuối cùng, hai người ngồi xuống khu vực đọc sách được bố trí trong thư viện mở cửa 24/24.
Khu vực giải trí cực kỳ trống trải, thậm chí chỉ có hai người bọn họ, ngay cả nhân viên bán hàng đang trực cũng đứng sau quầy thu ngân ngủ gật.
Trong không khí tràn ngập hơi nóng ẩm ướt, chỉ cần ngồi yên cũng có thể cảm nhận được chiếc áo phông bên trong chiếc áo khoác thể thao dần dần ướt đẫm mồ hôi. Sự khó chịu mà không gian chật hẹp mang lại rất mạnh mẽ.
Lâm Lân gọi một ly nước có ga sảng khoái, nhưng Diệp Ký Thư lại không gọi bất kỳ loại đồ uống nào.
Lâm Lân nói: "Để tôi mời."
Diệp Ký Thư ngồi im tại chỗ, chỉ đặt hai tay lên đầu gối.
"Cảm ơn, nhưng tôi không thích uống mấy thứ này."
Lâm Lân khó hiểu nói: "Vậy sao?".
Nhưng cũng không ép buộc cậu phải chấp nhận, tự mình bưng ly thủy tinh lên uống một ngụm lớn thức uống vị chanh.
Giữa hai người, vang lên âm thanh "ục ục" của nước ngọt trong ống hút.
Lâm Lân ngẩng đầu uống một hơi dài. Mãi cho đến khi ngực và các ngón tay đều được nước bao phủ, lúc này anh ta mới cảm thấy mình có thể vượt qua đêm hè bất thường này.
"Đây là giấy tờ của tôi."
Sau đó, anh ta lấy từ trong túi áo khoác đồng phục ra một chiếc thẻ, chìa tay đưa đến trước mặt Diệp Ký Thư.
Diệp Ký Thư không nhận, cậu ngước mắt nhìn lên. Lâm Lân trong ảnh trẻ hơn, cười rất tươi, trong mắt không nhìn ra chút u ám nào.
Tuổi là 24.
Chức vụ ghi bốn chữ [cảnh sát đặc biệt].